XtGem Forum catalog

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 00:12 , Ngày 21/05/25
Chào Mozilla
home
4.5/5


Ngây ra một lúc nhìn Tiểu Hương đang tuôn một tràng trước mặt, ta không biết nói gì. Mấy phút sau, ta cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Hương nói.

- Sao em vào được đây?

- Em đút lót bọn lính canh. Thấy em có vẻ là chân yếu tay mềm không làm được gì, chúng mới cho vào. Gía như em có chút võ công, em sẽ cướp ngục cứu người ra.

Tiểu Hương vừa nói, giọng điệu tràn đầy khí thế, vừa lấy ra từ trong cái hộp mang theo bao nhiêu thức ăn. Tiểu Hương bày ra trước mặt ta. Thấy vể mặt ta, nha đầu đó nhanh chóng nói.

- Hoàng hậu, đây là đồ ăn chính em làm. Người ăn đi a. Thấy người ốm như này em đau lòng lắm.

Tiểu Hương giương đôi mắt long lanh như sắp khóc, nằn nì ta ăn nhanh chỗ thức ăn kia. Ta tựa lưng vào tường, y phục Hoàng hậu đã bị tước, giờ trên người chỉ còn độc một cái áo trắng đã bị nhuốm bẩn bởi bùn đất. Ta thở dài một cái.

- Tiểu Hương, em đừng gọi ta là Hoàng hậu nữa. Có khi đến cái mạng này ta cũng không giữ nổi đâu. Em mau chóng trốn ra khỏi Hoàng cung đi. Nơi đây không phải chỗ của em, nó quá nguy hiểm. Giờ em được tự do, không phải nô tì của ai và cũng không ai có quyền sai khiến em cả. Cảm ơn em trong thời gian qua đã đối…

Ta phải ngừng màn độc thoại lại vì nha đầu trước mặt đã đầy nước mặt trên khuôn mặt trắng trẻo. Ta mím môi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nha đầu kia.

- Đừng khóc. Em khóc ta cũng buồn lắm. Ta…

- Tiểu Hương không khóc, không khóc nữa. Hoàng hậu sẽ không buồn phải không? – Tiểu Hương lắc mạnh đầu, lấy tay áo quệt đi dòng nước mắt. – Hoàng hậu, xin người đừng đuổi em đi. Em chưa làm được gì nhiều, em sẽ ăn ít thôi. Em thật phiền phức, em sẽ nói ít lại. Em biết em không xứng đáng ở bên người, em xin lỗi, nhưng em xin người, đừng đuổi em đi a. Dù có chết em cũng phải được ở bên người. Người con nhớ không? Năm em ba tuổi, khi em tưởng chừng như sắp chết cóng dưới tuyết, chính người đã cứu sống em. Tính mạng của em thuộc về người. Làm ơn, em xin người, để em ở bên người đi.

Từng lời nói của Tiểu Hương như bàn tay nhỏ bóp chặt lấy trái tim ta. Tiểu Hương, ta không phải người cứu sống ngươi nhưng ta lại là người hại ngươi. Ta biết làm sao đây? Tiểu Hương, xin ngươi, mau đi khỏi đây đi. Ta không muốn một con người như ngươi bị nơi Hoàng cung tanh bẩn này nuốt chửng. Từng lời, từng lời muốn nói ra đều như bị một hòn đá chặn ở cổ họng không thể thốt ra.

Một giọt nước trong suốt lăn dài trên gò mà. Tiểu Hương hoảng hốt.

- Hoàng hậu, người đau ở đâu sao? Để em xem. Người đừng làm em sợ. Sao lại khóc. Người đừng lo, Hoàng thượng nhất định sẽ minh oan cho người. Rõ ràng không phải là người làm mà.

- Âu Dương Thần? Hắn liên quan gì? – Ta nheo mắt nhìn Tiểu Hương.

- Hoàng thượng, người thực sủng Hoàng hậu nha. Hoàng Thượng sai người canh phòng cẩn mật người là sợ có người hãm hại người. Hôm trước Hoàng thượng bị ngất đi vì kiệt sức. Vừa tỉnh dậy, người liền nôn nóng đòi đi cướp ngục cứu người ra, mặc cho Kha Dương can ngăn thế nào. Hoàng thượng nói: ” Vì nữ tử đó, cho dù ta có mất cả ngôi vị này cũng không sao.” làm Kha Dương bực bội muốn chết. Hai người đó còn cãi nhau một hồi loạn xạ hết lên. Về sau, vì vừa mới hồi phục nên Hoàng thượng bị Kha Dương điểm huyệt mới chịu nghe hắn nói.

Tiểu Hương nói, ánh mắt sáng long lanh đầy ngưỡng mộ, ngập lòng tin tưởng về Âu Dương Thần. Ta im lặng. Âu Dương Thần, tại sao ngươi cứ nhất định phải làm ta có cảm giác mang nợ ngươi thế chứ? Tại sao cứ phải vì ta mà sống chết muốn làm mấy việc không suy nghĩ như thế. Âu Dương Thần… Âu Dương Thần…

…….

Trên ngai vàng, Âu Dương Thần một thân long bào ngồi nhìn đám quan lại phía dưới. Mi tâm nhíu lại không hài lòng. Nét mặt xanh xao như chưa kịp hồi phục. Mái tóc vàng ngắn ngủn như sáng lên dưới ánh nắng nhẹ hắt xuống, tạo nên một thân ảnh uy nghi của bậc đế vương.

Phía dưới, các đại thần quỳ phục, thấy vẻ không được hài lòng trrn long nhan thì người người hoảng sợ. Cả căn phòng im lặng không một tiếng động. Đột nhiên, một tên thái giám chạy từ ngoài vào, vẻ mặt thập phần hốt hoảng.

- Khởi bẩm hoàng thượng, Đại công chúa Lung Linh Quốc xin yết kiến.

Âu Dương Thần nghe thế thì lập tức hô một tiếng “Truyền”. Ngay lập tức, phía ngoài điện, một nữ tử bước vào. Khí thế uy nghiêm bức người, nhan sắc đủ làm kinh động thiên hạ. Các đại thần nhìn nữ tử kia đến ngây ngốc.

- Thần thiếp là Đại công chúa của Lung Linh Quốc, danh xưng Tuyết Kì. Hôm nay, thần thiếp mạo muội đến Ngọc Quốc vì vụ việc của hoàng muội Tuyết Nga. Mong Hoàng thượng xin chi tiết toàn bộ sự việc.

- Ra là vậy. Công chúa Tuyết Kì, mời ngồi.

Âu Dương Thần chán nản nhưng vẫn cố nở nụ cười. Lung Linh Quốc đưa hẳn Đại công chúa đến, sự việc quá lớn rồi.

Tuyết Kì ngồi xuống, ánh mắt hướng Âu Dương Thần chờ câu trả lời.

- Thưa công chúa, xin người đừng lo. Hung thủ đã tìm được rồi. Thần nghĩ sẽ được xử lí đích đáng thôi. – Một đại thần nào đó lên tiếng.

Âu Dương Thần tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt vạn phần bực bội.

- Câm miệng, ở đây còn có tôn ti trật tự nữa không? Trẫm còn chưa cho phép đã dám lên tiếng. Người đâu, lôi hắn ra tước bỏ danh vị cùng áo ô sa cho trẫm.

- Ô ô… Hoàng thượng tha tội a. Vi thần biết tội. Vi thần biết tội. Vi thần không dám nói nữa…

Tên bị lôi ra thảm thiết gào khóc nhưng không thể làm được gì. Mấy vị đại thần thấy thế thì im re không dám nói một câu, sợ hãi sự giận giữ của thiên tử sẽ giáng lên đầu mình. Âu Dương Phong đứng nhìn không nói một từ, chỉ bình thản nhìn vị hoàng huynh đáng kính đang nổi giận.

Âu Dương Thần cố lấy lại bình tĩnh. Mấy ngày hôm nay, hắn chỉ hận không thể phá ngục mà cứu lấy Điệp Điệp của hắn ra, sau đó ôm lấy nàng mà hít ngửi mùi hương quen thuộc. Rõ ràng không phải nàng làm. Vì sao nàng phải nhận? Không lẽ hắn vô dụng đến thế? Vô dụng đến mức không thể bảo vệ nàng. Thế nên nàng mới buông xuôi như vậy? Nói rằng chính hắn ra chiếu chỉ giết nàng, thà rằng hắn tự giết mình còn dễ chịu hơn. Hắn nhận ra, thì ra, hắn đã yêu nàng mất rồi.

Tuyết Kì nhìn tình cảnh như thế thì không khỏi không có chút hoảng sợ. Tại sao tên Hoàng đế kia lại giận dữ như vậy? Không lẽ cô ta chọc nhầm ổ kiến lửa sao? Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ thanh cao, Tuyết Kì nói:

- Vậy thần thiếp lui trước. Khi nào Hoàng thượng bớt giận thần thiếp sẽ lại ghé. – Tuy
ết Kì cúi đầu rồi theo một thái giám nào đó đi về phòng.

Cả đại điện lại rơi vào không khí im lặng. Một lúc sau, Âu Dương Phong lạnh lùng lên tiếng.

- Thưa Hoàng Thượng, vi thần mạn phép hỏi việc bạo loạn ở Tây ải thế nào rồi?

Âu Dương Thần sững người, lại đau đầu nhớ đến việc đó. Hôm qua mới có tin báo về thành Tây đã thất thủ, bọn phản loạn đã chiếm được Tây thành và bắt giữ thành chủ làm con tin. Nhất thời, hắn không biết nên nói gì.

- Tin tức về Tây thành thần đã nghe qua. Thưa Hoàng thượng, bạo loạn xảy ra, thảm án Hậu cung đã bắt được hung thủ mà đó lại là Hoàng hậu của Ngọc Quốc, Hậu cung rối loạn. Thưa người, người quản lí kiểu gì vậy a?

Âu Dương Thần đen mặt.

- Ý của Thân Vương là gì?
Trang: « 1202122232450 »
Search Engine: hoang hau lam chieuhoang hau lam chieu
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3786 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3787 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3788 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3788 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3788 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3788 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015
*Yêu Anh Thật Đau Lòng
*Dám Yêu Dám Lên
*Me hài ola cập nhật ngày 23/12/2014
*Anh là đồ ngốc chứ không phải em
*Mị Nương Kén Chồng Thời @

Text Link: Wap tải game miễn phí