Mới phân tâm một lúc mà đã thấy bọn nhện càng trở nên hung hăng hơn sau khi hút máu ăn thịt người. Tôi và Mặt dày bắn mấy phát đạn vẫn không chặn được bọn chúng.
Cả ba chúng tôi đều thất sắc, vội lôi Điếu bát lùi lại phía sau, nhưng sau lưng chúng tôi đã là bức tường phía cuối điện, chỉ còn mỗi chiếc giếng vàng đã bị bịt miệng, nhưng cho dù nó không bị bít lại thì cũng quá nhỏ cho chúng tôi chui qua.
Thấy không còn đường lui, tôi vội kêu to: “Mặt dày, mau thắp đuốc lên!”
Mặt dày trả lời: “Đuốc dùng hết rồi còn đâu, còn có hai bao diêm thôi, quẹt tạm được không?”
Tôi biết không còn cách nào khác, vừa rồi tận mắt nhìn thấy cái chết thê thảm của bọn Hoàng phật gia, chi bằng tự mình kết liễu mình, nhưng nòng khẩu súng săn quá dài, không thể tự mình bắn vào mình được.
Mặt dày cũng hốt hoảng: “Hết cách rồi, mình bắn chết hai người kia, sau đó tôi bắn chết cậu rồi cậu bắn chết tôi.”
Tôi bực bội trả lời: “Ông giải thích giùm tôi xem làm cách nào để sau khi tôi bị ông bắn chết rồi còn có thể ngồi dậy mà bắn ông được?”
Lúc này, Điền Mộ Thanh đang cố đẩy chiếc đế đèn bằng đồng ở trên tường, định dùng lửa để trấn áp bọn nhện, nhưng những chiếc đèn đồng đó rất nặng, hơn nữa hai bên cạnh đèn rất sắc, cô đẩy mấy lần mà không được, còn bị chiếc đế đèn cứa đứt tay, máu lập tức tuôn ra từ chỗ vết đứt.
Điền Mộ Thanh tuy không đẩy đổ được chiếc đèn nhưng đã thức tỉnh tôi và Mặt dày, hai đứa vội chạy tới xô đổ chiếc đèn, nhưng bọn nhện bò đến tứ phía ào ạt như nước thủy triều dâng, không cách nào có thể ngăn chúng lại được.
Chúng tôi chắc mẩm sẽ chết ở nơi này, ai ngờ khi cách chúng tôi chừng ba bước chân thì bọn nhện đột nhiên quay đầu bỏ chạy tán loạn. Tôi và Mặt dày đang định đẩy ngã chiếc đế đèn thứ hai thì nhìn thấy bọn nhện bỏ đi, cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đều thắc mắc không rõ vì sao. Chuyện này cũng khó lý giải, dường như chúng đang sợ một điều gì đó.
Tôi nghĩ: “Con người sống trên đời cũng không khác gì chuyện “Bát tiên quá hải”, ai cũng có một khả năng riêng, chỉ có điều mỗi người đang diễn một vai diễn khác nhau mà thôi. Mỗi người có một hoàn cảnh ra đời, một tài năng riêng, cho dù là hình thức, tính cách, là thiện hay ác thì đều không giống nhau, có thể nói là khác nhau một trời một vực, nhưng khác mấy thì con người đều được làm bằng xương bằng thịt, ai chẳng một cái đầu mọc trên cổ, một bụng đầy đủ lục phủ ngũ tạng. Vậy tại sao lũ nhện kia ăn thịt hết toàn bộ bọn Hoàng phật gia mà lại tha cho chúng tôi.”
Tôi nhìn khắp xung quanh cũng không có gì bất thường, chỉ mỗi Điền Mộ Thanh bị thương ở tay, máu nhỏ xuống cả mặt đất. Tôi bỗng giật mình: “Không lẽ máu của Điền Mộ Thanh đã khiến cho bọn nhện kia bỏ chạy? Rốt cuộc cô ta là ai?”
Trong đầu tôi bỗng hiện lên câu hỏi đó, lại phát hiện ra chiếc đế đèn đồng như mọc rễ trong tường, tiện tay bẻ một cái thì thấy chiếc đế xoay một vòng, đồng thời chỗ khắc phù điêu phía bên dưới chiếc giếng vàng bỗng mở ra một cái hốc lớn. Hóa ra ở đó có một cánh cửa đá, chính là vị trí mà vị thần Na phía trên trần điện nhìn xuống.
Ba chúng tôi đang ngẩn người ra nhìn thì bỗng trong gian điện thâm u kỳ bí phát ra tiếng kêu rất lạ. Hóa ra là xác chết mặc bộ áo giáp ngọc trong cỗ quan tài bằng ngọc đang bò từ trong quan tài ra, nhiều chỗ trên chiếc áo giáp ngọc nơi đã bị nứt, toàn thân xác chết đều là máu, lòng phèo trắng hếu phòi cả ra ngoài, thi thể vẫn hướng lên trên, chỉ có đầu là quay lại, trong ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy tai to mặt lớn, nom trắng bệch, chiếc đầu ngóc dậy, mái tóc dài rũ xuống, chúng tôi nhìn thấy sau đầu xác chết lại là một khuôn mặt nữa, hai mắt xanh lét, mồm rộng đến mang tai, trong hầm mộ bỗng chốc nồng nặc mùi xác chết.
Chương 16: Hồn ma trong chiếc gương đồng
1
Tôi thấy thi thể Na vương trong quan tài đã xảy ra thi biến, hình dạng đúng như ác mộng trong bức họa thì vô cùng sợ hãi, một nỗi kinh hoàng tràn ngập toàn thân từ đầu đến chân, sợ tới hồn bay phách lạc, không dám nhìn thêm một giây nào, tôi cùng hai người kia khiêng Điếu bát chạy vội vào đường hầm, cố gắng đóng kín cánh cửa đá rồi chạy thục mạng trong đường hầm ngoằn ngoèo gập ghềnh lúc cao lúc thấp, đánh rơi đèn pin cũng không dám dừng lại nhặt, cứ vậy vừa chạy vừa vấp ngã trong đường hầm tối đen. Một lúc lâu sau, khi thấy sau lưng không còn có động tĩnh gì mới dám dừng lại. Ba người ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi hơi thở đã hơi ổn định, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy được gì trong bóng đêm đen kịt, mò trong túi lấy được chiếc đèn pin dự phòng, ánh sáng vừa bật lên thì mặt Mặt dày hiện ra trước mắt tôi.
Lão ta nói: “Mẹ cha nó, kinh khủng thật, bọn mình… vẫn chưa chết sao?”
Tôi lắc đầu bất lực, quay sang thấy Điếu bát đã hôn mê bất tỉnh, mặt trắng như tờ giấy, tình hình có vẻ nguy kịch, không khỏi lo cho anh ta lỡ ba dài hai ngắn thì nguy tới tính mạng. Tại sao lại nói “ba dài hai ngắn”, khi người chết nhập quan, quan tài chưa đóng nắp thì ta thấy ba miếng ván dài hai miếng ván ngắn, nên dùng từ này để ám chỉ người sắp phải vào quan tài rồi. Tôi suy nghĩ: “Không biết người chết trong quan tài là yêu ma hay là quỷ quái, nhưng chắc chắn là không thể đối phó được với nó. Cố tìm đường mà chạy thoát, sống thêm được ngày nào hay ngày đó, không thể để Mặt dày và Điền Mộ Thanh bỏ mạng ở đây.”
Tôi dùng đèn pin soi sáng, thấy Điền Mộ Thanh đã lấy khăn tay băng bó vết thương, nhưng vì vết cứa quá sâu nên chảy khá nhiều máu. Tôi bỗng buột miệng hỏi: “Cô là ai?”
Điền Mộ Thanh nhìn tôi khó hiểu. “Anh hỏi gì lạ lùng thế?”
Tôi nói: “Không phải tôi hỏi lạ lùng, mà sự việc có gì đó không đúng. Rõ ràng bọn nhện đã cắn chết bọn Hoàng phật gia, nhưng khi tiến gần đến chúng ta thì đột nhiên bỏ đi. Lúc đó, tôi thấy tay cô bị chảy máu nhỏ xuống cả sàn nhà, bọn nhện ăn thịt người không nhả xương đó trông thấy là bỏ chạy tán loạn, có phải cô cố tình làm đứt tay không? Tại sao bọn nhện lại sợ máu của cô?”
Điền Mộ Thanh giải thích: “Anh đa nghi quá đấy, tôi chỉ không may cứa đứt tay thôi.”
Mặt dày lên tiếng: “Tôi thấy cậu sợ quá đâm ra lẩn thẩn, nếu nói là chảy máu thì Điếu bát chẳng phải chảy còn nhiều hơn sau?”
Tôi nói với Mặt dày: “Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Chỉ nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Lư mặt rỗ ở trên tàu mà cô ấy thân gái một mình dám đi vào nơi rừng hoang núi thẳm này. Tôi thấy cô ấy gặp chuyện vẫn giữ được bình tĩnh, còn to gan hơn cả Điếu bát, lúc nào cũng mang vẻ mặt đầy tâm trạng, có điều cô ấy lại rất sợ hai cỗ quan tài trong địa cung, dường như cô ấy biết không ít bí mật về ngôi mộ cổ trong núi Hùng Nhĩ này. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là cảm giác của tôi, cho tới lúc tôi nhìn thấy cô ấy bị đứt tay chảy máu khiến bọn nhện sợ hãi bỏ chạy thì tôi càng thấy…”
Điền Mộ Thanh nói: “Các anh cứu thoát tôi từ tay bọn Hoàng phật gia, tôi cảm tạ vô cùng. Còn chuyện tôi là ai thì tùy anh muốn nói gì thì nói.” Nói đến đó, mắt Điền Mộ Thanh đỏ hoe, cô gần như sắp khóc.
Mặt dày quay sang trách tôi: “Đang lúc gay go tới tính mạng mà cậu còn làm cho cô ấy khóc nữa”, rồi quay sang an tủi Điền Mộ Thanh: “Cô đừng chấp thằng đó, n