ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 04:56 , Ngày 17/03/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Vệ Tử ăn xong, đang định đứng dậy thì bỗng nghe thấy một câu rất rõ ràng: “Mình nói rồi, hai người ấy thật không hổ là bạn cùng phòng, một người thì vừa được đưa về, người kia thì vừa được đón đi, bận rộn gớm!”.
“Cậu nói khẽ thôi, không nhìn thấy…” Tiếp ngay sau đó, Vệ Tử cảm thấy có ánh mắt phóng về phía mình, cô vội cầm hộp cơm lên, mắt không hề nhìn xung quanh, đi thẳng ra khỏi nhà ăn. Sao có thể trách họ được, tại mình gây ra chuyện trước thì phải thế thôi.
Khi Cao Đình Đình trở về, dường như tâm trạng không tốt lắm, cô ta ngồi xuống giường vẻ biếng nhác, không tới nhà ăn ăn cơm, cũng không tham gia rèn luyện sức khỏe, mà chỉ lên học một số giờ học tương đối nhẹ nhàng.
Vệ Tử hoàn toàn có thể hiểu được nguyên nhân cô ta không đi ăn cơm, vì đồ ăn mà Cao Đình Đình mang tới đủ để duy trì đến hết khóa tập huấn.
“Này, Đình Đình, ăn nhiều đồ hộp cũng đâu có tốt, hôm nay nhà ăn có canh sườn, rất ngon, tôi mang về cho cô một ít đây.” Vệ Tử đặt hộp cơm xuống bàn, nói với Cao Đình Đình.
Hộp cơm vừa được mở nắp, mùi thơm của canh sườn bay ra thơm phức, Cao Đình Đình hít một hơi, “Đúng là rất thơm, Vệ Tử, cảm ơn cô nhé.”
Uống mấy ngụm canh, rồi ăn vài miếng sườn, Cao Đình Đình gật đầu, nói: “Đã lâu lắm rồi không ăn cơm nhà bếp, tay nghề của đầu bếp đúng là có tiến bộ.”
Thấy cô có vẻ vui, Vệ Tử quay người đang định thu dọn đồ đạc thì Cao Đình Đình gọi lại: “Cô nếm thử cái này xem.”
Đón chiếc hộp sắt Cao Đình Đình đưa tới, Vệ Tử nhìn một hồi lâu mà vẫn không biết đó là thứ gì, cô ngượng ngùng hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Là bào ngư của Nhật Bản, mở ra có thể ăn ngay.” Cao Đình Đình vẫn húp canh, nói trong khi đầu không ngẩng lên.
Ồ, đổi canh sườn miễn phí của nhà bếp lấy bào ngư, cuộc đổi chác này xem ra có lời.
Cuộc sống trong những ngày tập huấn cố nhiên là đơn điệu và nhàm chán, nhưng khi gần tới lúc chia tay, mọi người không khỏi cảm thấy có chút bịn rịn, các học viên đều làm việc trong một hệ thống, nhưng nếu ở khác bộ phận thì cơ hội gặp mặt sau này cũng không nhiều.
Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Lưu Bân, mọi người đã tổ chức một buổi liên hoan. Lần này vì không có sự tham dự của quá nhiều lãnh đạo, nên không khí sôi nổi hơn đêm Trung thu nhiều. Dẫn chương trình ngoài hai người gây cười hôm trước ra, hai người còn lại là Lý Lỗi và Cao Đình Đình, có nghĩa là, mọi sự thay đổi chỉ là Cao Đình Đình thay thế cho Vệ Tử.
Sự thay đổi ấy khó tránh khỏi những lời xầm xì, bàn tán, Vệ Tử tương đối yên tâm: Cô vốn không thích hợp làm người dẫn chương trình, lần trước chẳng qua bị ép phải làm, còn lần này dù thế nào cô cũng không để tự mình làm khó mình nữa.
Sự thực chứng minh, quả nhiên Cao Đình Đình giỏi hơn cô, không hề thấy cô ta chuẩn bị lời dẫn, vậy mà khi lên sân khấu Đình Đình vẫn nói năng rất lưu loát, không hề có vẻ gì căng thẳng.
Sự xinh đẹp hoạt bát của Cao Đình Đình cùng vẻ điềm tĩnh của Lý Lỗi, kẻ tung người hứng thi nhau trổ tài, thêm vào đó, hai người gây cười cũng ra sức phát huy khả năng, nên buổi dạ hội vô cùng sôi động, đến tận khi kết thúc mà mọi người vẫn rất hào hứng.
Sau khi toàn bộ các tiết mục kết thúc, giáo viên và lãnh đạo trung tâm đều rút lui, nhưng các học viên trẻ vì vẫn thấy chưa đã, họ lại mở karaoke ra, những người thích nhảy, hát lại lần lượt lên sân khấu.
Nhưng khác với lần trước, lần này mọi người dường như thoải mái hơn, họ không nhảy các điệu quốc tế nữa, mà để nhạc mở to hết cỡ, trên sàn nhảy mọi người cùng lắc lư, nhìn rõ là cảnh tượng trong các quán bar.
Từ trước tới giờ Vệ Tử chưa bao giờ cảm nhận một không khí như vậy, mặc dù hơi váng đầu, nhưng thấy mọi người nhảy rất vui, nhất là những cô gái ngày thường trông điềm đạm thế mà lúc này cũng vung mái tóc dài, lắc hông say sưa theo nhịp điệu.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Vệ Tử chú ý, tuy mọi người đều đang nhảy, nhưng nếu từ từ phân cấp độ, thì sẽ thấy, nhân vật trung tâm của sàn nhảy chính là Lý Lỗi và người bạn cùng phòng của cô, Cao Đình Đình.
Bất luận là phối hợp động tác hay sự linh hoạt thì hai người đó đều hơn hẳn những người khác, nhất là Cao Đình Đình, thân hình uyển chuyển mềm mại linh hoạt của cô ta, khi nhảy luôn cho người ta một cảm giác rất tuyệt vời, thỉnh thoảng Đình Đình còn làm những động tác khó khiến những người xung quanh phải hét lên reo hò.
Vệ Tử chỉ đứng quan sát thôi mà cũng thấy kích động, cô thầm nghĩ, Cao Đình Đình vừa biết hát lại vừa biết nhảy, vừa giỏi văn lại vừa giỏi võ, đúng là toàn tài, chả trách cô ta vừa vào mọi người đã bàn tán xôn xao. Nghĩ đến mình, không những chẳng có bất cứ sở trường nào, mà cử chỉ cũng chẳng có gì là trang nhã, sự chênh lệch giữa hai người không phải chỉ một chút, một ít.
Được ở cùng phòng với một người giỏi giang như vậy, cũng có thể nói là điều rất vinh hạnh.
Tập huấn kết thúc, mọi người vui mừng nhận ba tháng lương, bắt đầu đợt nghỉ nhân ngày Quốc khánh. Lưu Hiểu Tinh đưa bạn trai về thăm quê, Vệ Tử hẹn Dương Sương và Vũ Di đi chơi phố, nhân tiện chuẩn bị thêm cho mẹ và mình một ít đồ, vì cô nghe nói khi đi làm phải ăn mặc khác với hồi còn đi học.
Gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp, mọi người tíu tít kể chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, ai cũng hồ hởi vui vẻ, vậy là bỗng nhiên tán gẫu trở thành chủ đề chính, còn đi chơi phố trở thành chuyện phụ, cứ như vậy mất đến nửa ngày, khiến cho người giỏi tiêu tiền nhất như Vũ Di cũng chỉ mua được một chiếc áo khoác.
Dù có thành quả hay không thì cuối cùng bụng cũng đã đói, chân cũng đã mỏi, vì nói chuyện quá nhiều, cổ họng ai cũng khát khô, rất muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ, tiện thể ăn chút gì đó.
Quầy ăn uống trên tầng bảy của tòa nhà, khi cầu thang máy lên đến tầng thứ sáu thì có một cặp mẹ con bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong thang máy, nguyên nhân không gì khác là vì họ quá xinh đẹp.
Nhất là cậu bé con nhìn mới khoảng sáu tháng tuổi, da cậu bé mịn màng như phấn, đôi môi đỏ chót như hoa anh đào, hai mắt to linh hoạt. Điều đặc biệt là, sau khi vào trong thang máy chật chội, nó không những không quấy khóc mà ngược lại còn toét cái miệng chưa có răng ra cười với tất cả mọi người, (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US nhé) Vệ Tử và hai người bạn nhất thời đều bị nó thu hút.
“Nó xinh quá, còn xinh hơn cả đứa bé trong tranh cổ động ‘Sinh đẻ có kế hoạch’.” Vũ Di đột nhiên lên tiếng khen, Vệ Tử nghe vậy cũng gật đầu thật mạnh, đến cả Dương Sương là người từ xưa đến nay luôn coi trẻ con và vật nuôi là những thứ chuyên gây rắc rối cũng không nén được sán đến gần để nhìn.
Dường như cũng cảm nhận được vẻ thích thú của mọi người dành cho mình, cậu bé cười thành tiếng, đồng thời chìa bàn tay bé xíu ra túm lấy Vệ Tử, vì ở rất gần nên Vệ Tử bất ngờ bị bàn tay của nó chạm vào ngực, cô bật kêu thành tiếng “ối”.
“Cậu nhóc này, còn nhỏ thế mà đã học cách trêu ghẹo người đẹp à!”
Cậu bé được một cô gái cao ráo, xinh đẹp ôm trong lòng, gọi là cô gái vì trông còn quá trẻ, nhìn chỉ lớn hơn Vệ Tử chưa đầy hai tuổi, thân hình cũng rất mảnh dẻ, nhưng đôi mắt lại rất giống với của cậu bé và cách cô gái đó thể hiện thì có thể khẳng định chắc chắn rằng giữa họ có quan hệ máu thịt.
Sau khi Vệ Tử bị cậu bé túm lấy, cô gái kia bèn túm lấy bàn tay nhỏ xíu của cậu bé và véo một cái vào mông của nó với ý cảnh cáo.
Trang: « 1434445464777 »
Search Engine: nguoi dep phai manh menguoi dep phai manh me
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3721 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3722 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3723 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3723 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3723 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3723 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Lồn còn trinh
*Người tình ơi, em yêu anh
*Lời Nguyền Của Qủy
*Phải giống nhau
*Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân
*Nhớ rồi quên

Text Link: Wap tải game miễn phí

Insane