XtGem Forum catalog

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 12:42 , Ngày 16/03/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Nhiệm Nam Hoa luôn cảm thấy Vệ Tử rất ngờ nghệch, không ngờ rằng cô cũng biết khóc, lẽ nào mình quá đáng thật?
Tiếng còi xe giục giã phía sau làm Nhiệm Nam Hoa giật mình, quay đầu lại, đến khi nhìn tới thì đã thấy Vệ Tử đang chuẩn bị lên một chiếc xe buýt thoạt nhìn liền biết là rất chật.
Nhiệm Nam Hoa nổ máy lái xe đuổi theo, tới khi đi ngang chiếc xe buýt thì thấy Vệ Tử đã theo dòng người lên xe rồi.
“Mau xuống ngay! Để tôi đưa cô về.” Hạ kính xe xuống mức thấp nhất, Nhiệm Nam Hoa gọi to. Trời đất, đó mà là xe sao? Đến hộp cá mòi cũng còn rộng rãi hơn.
Rõ ràng Vệ Tử ở trên xe nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa, nhưng cô bám lấy tay vịn quay người đi, nhìn về phía khác.
Sau một chút do dự, Nhiệm Nam Hoa quyết định xuống xe, trời không chịu đất, thì đất phải chịu trời vậy.
Trong lúc Nhiệm Nam Hoa do dự như vậy, chiếc xe đã đón khách xong, cánh cửa đóng sập lại, và chính trong khoảnh khắc ấy, một người thoáng qua như đang đứng nhàn tản bên đường chạy lên.
“Chen cái gì mà chen gớm thế?”
“Không lên được nữa đâu, xuống đi.”
“Anh bạn này có chuyện gì vậy, không thể đợi được chuyến sau sao?”
“Đúng là không biết điều, đã không lên được nữa mà vẫn cố chen.”

Lúc này, Vệ Tử chẳng còn tâm trí nào để ý đến hành động của Nhiệm Nam Hoa, vì cô cảm thấy đằng sau nóng rực, có người nào đó đang đứng sát vào cô, cô dịch lên phía trước một bước, định tránh xa người đó thì người kia cũng tiến lên theo, hơn nữa lại càng đứng sát hơn. Sau mấy lần như vậy, Vệ Tử biết đó không phải ngẫu nhiên, đang định quay người lại xem rút cục đó là ai thì bỗng cảm thấy mông mình bị một bàn tay véo một cái rất mạnh.
“Á!”, kêu lên một tiếng, Vệ Tử không kịp nghĩ gì, giẫm một cái lên chân của kẻ ấy! Mong là không giẫm nhầm vào chân người khác – đó là suy nghĩ duy nhất của Vệ Tử.
“Á…” Một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết từ phía sau vang lên, cả xe đều quay lại nhìn, Vệ Tử cũng cố quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông gầy bé chừng hơn ba mươi tuổi tay trái đang đỡ tay phải kêu lên, nhìn kỹ mới phát hiện ra cổ tay phải của ông ta rũ xuống một cách lạ lùng.
Không lẽ bị gãy?! Vệ Tử bịt miệng khẽ kêu lên, rõ ràng mình giẫm lên chân, không lẽ vừa rồi ông ta bò trên đất? Cứ cho là như vậy, giày của cô lại có sức mạnh đến thế ư?
Vẫn đang nghi hoặc thì chiếc xe dừng lại một cách đột ngột, vì bất ngờ, Vệ Tử mất trọng tâm suýt nữa bị ngã, đúng lúc ấy cô cảm thấy cánh tay mình được ai đó giữ lại, rồi sau đó một tiếng quát khẽ vang bên tai: “Xuống xe!” Thì ra xe buýt đã tới bến.
Cửa xe vừa mở, mọi người chen lấn nhau xuống xe, lúc ấy Vệ Tử thấy vô cùng hối hận, việc gì phải vì chuyện tức giận với Nhiệm Nam Hoa mà lên chuyến xe buýt đáng sợ như vậy – đặc biệt là khi cô đang rất vội.
Nhưng thực ra, khi xuống xe không đáng sợ như trong tưởng tượng của cô, sau lưng cô không còn bị áp sát như trước, đằng trước bên trái có một cánh tay ngăn đám người đang cố chen ra ngoài giúp cô, vì vậy mà quá trình xuống xe của cô tạm coi là dễ chịu.
Tuy nhiên, cô nhìn thấy, cái người giúp cô xuống xe ấy lại không hề dễ chịu chút nào.
Người ấy, cà vạt trễ xuống, nghiêng người bốn mươi nhăm độ, chiếc sơ mi vốn được là rất thẳng giờ đây đã nhăn nhúm, một phần chiếc áo được giắt vào thắt lưng thò ra ngoài một nửa, cái quần ban nãy thẳng như thế, lúc này quăn lại quấn chặt lấy chân, trên bề mặt của đôi giày thì in rõ mấy dấu chân của người khác.
Dù vậy, người ấy vẫn cười hi hi đứng nguyên ở đó, rồi thong thả sửa lại mái tóc bị rối, một tay kéo cà vạt, tay kia kéo một nửa chiếc áo sơ mi ra phía ngoài trông cực kỳ thuần thục, biến kiểu ăn mặc cứng nhắc kia thành thoải mái.
Và tất nhiên, bộ dạng thảm hại lúc trước cũng biến mất, nếu chỉ nhìn vẻ mặt của Ngụy Hoa Tịnh thì không ai có thể nghĩ rằng bộ dạng thảm hại vừa rồi lại là của hắn.
Nhưng, điều mà Vệ Tử quan tâm không phải những chi tiết đó, vì chưa thể coi là quen thuộc với Ngụy Hoa Tịnh, nên trong lời nói Vệ Tử không dám bừa bãi, song lúc này cô không thể kìm được, bèn lên tiếng hỏi: “Bàn tay của người kia vừa rồi là do anh làm à?”. Cô phải chứng thực xem rút cục mình có phải bỗng nhiên trở thành siêu nhân không.
Ngụy Hoa Tịnh vẫn mỉm cười, mắt chớp chớp: “Cô nhìn thấy à?”.
“Sao cơ?” Vệ Tử không hiểu, “Làm sao tôi nhìn thấy được? Lúc đó tôi đứng quay lưng lại với ông ta!”. Cô không mọc mắt ở sau lưng.
“Nếu không nhìn thấy thì hãy coi như chưa xảy ra.” Nói xong, Ngụy Hoa Tịnh đưa mắt nhìn xung quanh, “Chỗ này không phải là nơi nói chuyện, cô ở đâu? Để tôi đưa cô về”, rồi hắn bước lên trước nhìn xem có chiếc taxi nào chạy qua mà trống chỗ không.
Vệ Tử vẫn chưa kịp nói gì thì một chiếc xe quen thuộc đã dừng ngay trước mặt, người trên xe mở cửa bước xuống, đi tới trước hai người.
“Nam Hoa, cuối cùng thì cậu cũng đến kịp, anh không đi xe, cậu đưa Vệ Tử về đi.” Nhìn thấy người đó là Nhiệm Nam Hoa, Ngụy Hoa Tịnh tỏ ra không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện đột ngột của anh ta, miệng vẫn nở nụ cười khi nói những lời này.
Chương 33
Vệ Tử vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến tên yêu râu xanh ở trên xe buýt vừa nãy cô lại thấy sợ, mặc dù do dự nhưng không dám nói ra.
Cô chỉ thấy sau khi nói xong, Ngụy Hoa Tịnh đút hai tay vào túi quần rồi quay người rời đi, áo sơ mi của hắn bị gió thổi từ phía sau căng phồng lên thành một cái túi to, khiến dáng người vốn rất thẳng của hắn nhìn giống như bị gù, trông thật buồn cười, đồng thời, tấm lưng mang theo vẻ khôi hài đó chậm rãi bước trên con phố phồn hoa lại khiến người ta cảm thấy có phần cô đơn và hiu quạnh.
“Cô thích anh ấy rồi phải không?” Giọng nói đầy vẻ nghi ngờ và không cam chịu của Nhiệm Nam Hoa vang lên, Vệ Tử giật mình, vội thu tầm mắt lại, phồng mang trợn má nói: “Nói linh tinh gì thế!”. Anh chàng Nhiệm Nam Hoa này không nói được câu nào làm cô hài lòng cả.
“Không có ai hoàn mỹ cả, anh ấy không hợp với cô đâu.” Trong câu nói đó phần nhiều hàm chứa ngữ khí không mấy tin tưởng, Nhiệm Nam Hoa nói với vẻ nửa như du thuyết[1">, nửa như kết luận.
[1"> Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
“Tại sao?” Vệ Tử ít khi tranh cãi với người khác, nhưng cô rất khó chịu với cái kiểu liếc xéo và thái độ tùy tiện kết luận của Nhiệm Nam Hoa.
Thế mà cũng hỏi, bởi vì tôi hợp với cô hơn! Trong lòng Nhiệm Nam Hoa gào thét, rất muốn hét ra câu nói như thế, song dù sao thì anh ta cũng là người mới trưởng thành, mới bước chân vào xã hội, lời nói và việc làm chưa thể đạt tới mức mạnh bạo như vậy.
“Anh ấy rất lăng nhăng.” Anh Ngụy ơi anh Ngụy, không phải tôi nói xấu anh, nhưng đây là việc mà mọi người đều biết, giấu giếm một mình Vệ Tử liệu có được không, cô ấy tuyệt đối không cho phép như vậy!
Vệ Tử vốn cho rằng Nhiệm Nam Hoa sẽ nói ra lý do gì đó, không ngờ đợi mãi chỉ nghe được câu nói này, vì vậy cô hỏi với vẻ khinh thường: “Anh là em họ của anh ấy?”.
Nhiệm Nam Hoa gật đầu: “Đúng vậy.” Vẻ mặt đó của cô ấy có ý gì, xem thường Ngụy Hoa Tịnh chăng? Anh ấy có cái gì có thể làm cho cô gái ngu ngốc này xem thường chứ!
“Anh nói xấu anh ấy sau lưng có phải rất vô liêm sỉ không?” Vệ Tử nói, dường như cô đang hóa thân thành thẩm phán đạo đức.
Nhiệm Nam Hoa cố nén cơn kích động muốn giết người, nói từng chữ từng chữ một: “Đây không phải nói xấu, đây là sự thật, chẳng qua tôi nói để cô biết, cô có quyền được biết rõ sự thật.” Đúng là cô gái ngu ngốc không biết phải trái là gì!
Trang: « 1565758596077 »
Search Engine: nguoi dep phai manh menguoi dep phai manh me
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3721 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3722 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3723 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3723 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3723 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3723 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Xin mẹ hãy cho con một nơi để quay về
*Câu lạc bộ tìm bạn gái
*Lời Nguyền Của Qủy
*Playgirl vs Hotboy
*Cẩm Tú Kỳ Bào
*Trăng mật của con gái

Text Link: Wap tải game miễn phí