Đáng ghét quá! Nó thật sự muốn thét gầm lên, nó bị tên biến thái chết tiệt ức hiếp rất thảm hại, rất thảm hại, nó thật sự không thể tưởng tượng, tháng ngày sau này của nó rốt cuộc sẽ là tầng thứ mấy dưới địa ngục nữa?! Chẳng qua là nó trông tròn trịa một tý, thích hờn dỗi một tý, nhát gan một tý..thế thôi mà, hắn làm gì mà khoái bắt nạt nó vậy?
Nó ở đây đã năm hôm rồi, nói không biết gì về cuộc sống của Nam Cung Cẩm thì cũng không phải.
Hắn rất sạch sẽ, phòng ngủ của hắn ngày nào cũng quét dọn ít nhất ba lần, theo đó, mỗi sáu canh giờ nó phải tắm một lần, đây còn là phúc lợi do ông bác sĩ thú y đó giành lại giúp nó, ông ta bảo là tắm mèo nhiều lần sẽ khiến nó nhiễm bệnh, nó mới thoát khỏi cơn ác mộng cách một canh giờ tắm một lần.
Hắn rất rảnh, mỗi ngày đều rảnh rang lẩn quẩn trong phủ, ngoại trừ ngủ thì là xem sổ sách, còn không thì chọc phá nó.
Hắn là tên tán gia bại sản, trên tường treo đầy những bút tích của các danh nhân nổi tiếng các triều đại, bị nó dùng chân đạp lên, hắn chẳng nhíu mày lấy một cái, bèn sai người hầu đổi một bức khác.
Còn cả quần áo của hắn, thì ra mỗi ngày hắn đều mặc một bộ…và hắn chỉ có áo màu trắng, gấm lụa màu trắng và tơ tằm màu trắng, thật là phong cách kỳ lạ.
Nhưng hắn rất thần bí….vì, chỉ có nó mới biết, hắn là người biết võ công, dường như hắn cố ý giấu nhẹm, không muốn để ai biết. Tại sao hắn phải giấu giếm? Nó nghĩ đến điên đầu! Một con mèo như nó, nghĩ nhiều thế để làm gì nhỉ?
Ôn Tâm rầu rĩ liếc nhìn mọi thứ trong phòng, chợt ánh mắt nó lấp lánh luồng sáng rực rỡ, đôi môi nhỏ xíu tự dưng vểnh lên đầy ẩn ý.
Làm gì thì làm cũng không được chịu lỗ, có thù không báo thì chết cũng lỗ!
Bingo, kế hoạch phục thù A, bắt đầu!
Ôn Tâm nhảy lên chiếc giường to bằng phẳng, bắt đầu hành động phá hoại của nó, ta nhảy, ta đạp, ta cố sức giẫm, dùng hết sức nhảy mạnh trên giường hắn, để lại những nếp nhăn to nhỏ trên giường hắn.
Năm phút sau, Ôn Tâm thở hổn hển nhảy xuống giường, thưởng thức thành quả của mình, ừm, cũng tàm tạm, nhưng trông có vẻ chưa đủ loạn.
Ôn Tâm dùng răng cắn một góc mùng, gắng sức kéo xuống dưới, cho đến khi tấm mùng bị rơi xuống mặt đất, sau đó không ngừng nhảy lên giường, bắt đầu dùng vuốt cào xé gối và chăn mềm.
“Haha…” Thật khoan khoái, mài móng vuốt quả thực là cách tốt nhất để loại bỏ tế bào chết, và còn có thể….hehe…móc trúng rồi! Ôn Tâm kéo thẳng lên, cả tấm chăn lụa bị cuộn vào nhau.
“Meo…” Đây là chất liệu gì nhỉ….Trong tấm chăn này có phải là Hắc Tâm Cẩm không? Nụ cười càng gian ác, trái tim đen tối của Ôn Tâm, quyết tâm giải phẫu tấm chăn.
Dùng chiếc răng sắc nhọn cắn đứt sợi chỉ trên tấm chăn, móng vuốt thọt sâu vào trong chăn, khi bên trong lồi ra những sợi bông màu trắng, “Cũng may, không phải Hắc Tâm Cẩm…” Con mèo cố ý phá hoại đầy ác ý đó thầm nhủ.
Lôi những sợi bông ra, rải khắp giường, Ôn Tâm bắt đầu chơi trò đuổi bắt sợi bông len.
Nghe tiếng bình bịch vang lên, Liễu Nghị mở cửa phòng ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy? ” Y nhìn khắp phòng, trừ con mèo đó ra, tấm giường trắng muốt đưa từ trong cung ra đã không thành hình dạng, những sợi dây mùng bị tháo tung, tấm chăn bị xé vung vãi khắp nhà, xa xa nhìn vào, hệt như một đống rác.
Và giây phút này nó vẫn còn chê chưa đủ tan nát, nhảy lên chiếc bàn gỗ đàn có điêu khắc hoa, dưới cố ý phá hoại, một thứ trên bàn ngã tứ tung xuống đất, tách trà, ấm trà, những thứ bằng gốm bị vỡ nát cả, tan tành không chừa thứ gì.
Con mèo này chắc là vua phá hoại! Lại còn phá hoại đến cỡ này, y không phục nó cũng không được rồi. Và chiếc giường đó còn là do Thuần vương phi tặng thiếu gia, nó thật là to gan quá!
Ôn Tâm phớt nhìn Liễu Nghị, chẳng thèm đếm xỉa, tiếp tục phá hoại.
Nhìn bộ dạng hung hãn của nó, Liễu Nghị đành lắc đầu, thiếu gia chỉ để hộ vệ trông chừng nó, những việc dư thừa khác cấp dưới không thể quản cũng không quản nổi. Y nheo mắt nhìn những thứ vụn vặt dưới mặt đất, sắc mặt không vui quay lưng rời khỏi thư phòng.
“Chuyện gì thế? ” Nam Cung Cẩm nheo mắt nhìn Liễu Nghị, thấy mặt y do dự, bèn hỏi.
Lúc nãy vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, Liễu Nghị xông ngay ra ngoài kiểm tra xem đã xảy ra việc gì. Sao xem cả nửa ngày trời, lúc về lại mặt hầm hầm thế? Điều khiến y cảm thấy ngạc nhiên chính là có ai to gan như vậy dám làm ồn trong Cẩm Lan Uyển của y?
“Còn ai khác ngoài Tiểu Bạch nữa. Nó đã làm hư giường và bàn ghế của người rồi, căn phòng rối tung cả lên. ” Liễu Nghị tức giận nói. “Lại còn cố ý phá hoại những thứ thiếu gia bảo bối nhất. ”
“Thế à? ” Nam Cung Cẩm cảm thấy buồn cười, khóe môi nhếch lên. Nhóc con này không dám nổi nóng trước mặt y, nhưng lại cả gan trút giận lên đồ đạc của y, quả khiến người ta vừa buồn cười vừa tức giận.
“Thiếu gia, chẳng lẽ người không tức giận? ” Sao thiếu gia vẫn còn nở nụ cười?
“Có gì đáng giận chứ. ” Y không để ý Liễu Nghị, lại cúi đầu đọc văn kiện trên bàn. Chẳng hiểu tại sao, y cảm thấy hành vi nó rất thú vị. Tức giận à? Trái lại, y hoàn toàn không có thứ cảm giác này.
“Nhưng…thuộc hạ không hiểu, sao hôm nay Tiểu Bạch lại làm những cử động thất thường này? ”
Nam Cung Cẩm bụm miệng cười, nói: “Có thể là do trước đây ta đã làm một thực nghiệm nho nhỏ, đã chọc nó nổi giận rồi. ”
“Ồ? Thiếu gia, thực nghiệm gì vậy? ”
“Ta quăng một con nhện
lên người nhóc con. Nó á một tiếng, nhảy lên ghế. ”
“Sau đó thì sao? ”
“Ta lại quăng một con gián lên người nó. Nó á hai tiếng, nhảy lên bàn. ”
“Tiếp đến ? ”
“Ta lại quăng một con chuột cho nó, nó nhảy thẳng lên người ta, sau đó cào nát áo của ta. ”
“Kết luận là…”
“Ừm, nó hận còn chuột hơn. ”
Theo tôi thì nó hận thiếu gia người thì có! Liễu Nghị trợn mắt, trong lòng thầm nhủ, chả trách Tiểu Bạch nổi giận như vậy.
“Thiếu gia…”
“Được rồi! Sai người đến phòng ngủ dọn dẹp sạch sẽ. ” Nhìn bộ dạng y sắp sửa lải nhải, Nam Cung Cẩm ra lệnh gián đoạn ngay.
“Vâng. ” Liễu Nghị nghiến nghiến răng, đành cung kính quay lưng ra ngoài.
Nhìn dáng lưng không cam lòng của Liễu Nghị, Nam Cung Cẩm không kìm nổi nụ cười khoái chí.
Bây giờ có nhóc con Tiểu Bạch thú vị này, sau này chắc là sẽ vui lắm đấy. Chỉ cần nghĩ tới tính nóng nảy của nó và cả tính nhát gan như chuột của nó, y đã thấy sảng khoái rồi.
Sau này khi y cảm thấy buồn chán, tìm nó sẽ không sai.
Y nhìn văn kiện trong tay, rồi lại liếc nhìn cánh cửa thông giữa thư phòng và phòng ngủ, rồi lại xem văn kiện. Chợt y bỏ văn kiện trong tay xuống, cảm thấy đi chọc phá nó xem ra sẽ lý thú hơn.
Y nở nụ cười gian gian, đứng dậy đi đến cánh cửa thông qua bên kia.
Sau một trận long trời lở đất, Ôn Tâm nhìn “hài cốt” dưới đất, tâm trạng phiền não ban đầu đã khá lên rất nhiều, và còn có cảm giác khoái chí sau trận trả đũa.
Hứ! Ai bảo tên biến thái đó giam cầm cô ở đây, cô không phá hoại chẳng phải sẽ có lỗi với bản thân lắm sao?
Ôn Tâm hài lòng vẫy vẫy đuôi, cuối cùng cô cũng thỏa mãn nhắm mắt lại. Tốt quá! Cuối cùng cô cũng có thể thư thả ngủ một giấc ngon rồi.
Vừa chìm đắm trong giấc mơ, Ôn Tâm chẳng hề để ý rằng có người bước vào, nhưng trong thoáng chốc, căn phòng trở lại diện mạo ban đầu, dường như trước đó chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Nam Cung Cẩm bước vào phòng ngủ, bèn nhìn thấy siêu quậy đó đang nằm cuộn tròn ngủ ngon trong chăn, tốt số thật. Nô tỳ đang bày biện ly tách, nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối.
“Thiếu gia…”