XtGem Forum catalog

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 03:02 , Ngày 07/07/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Vừa tới Côn Minh tôi liền chuyển sang đi ô tô đến Đại Lý. Cảnh sắc Vân Nam vô cùng hấp dẫn, bất kể là Côn Minh hay Đại Lý đều cực kỳ diễm lệ. Đại Lý là một nơi mà từ trước đến nay tôi vẫn ao ước được tới thăm, vùng đất không rộng lắm nhưng từng là một quốc gia với bao nhiêu câu chuyện liên quan đến lịch sử đã được thêm thắt những ý vị phong tình. Thế nhưng hôm nay đến đây tôi lại không có tâm trạng đâu mà thưởng thức, mỗi sắc màu, mỗi con người trong mắt tôi đều đã biến thành hai màu đen trắng đầy buồn đau.
Khi tôi từ Đại Lý đến Lệ Giang đã là chiều tối. Gọi điện thoại cho Úy Bân, vẫn trong tình trạng tắt máy. May mà dù buồn phiền nhưng tôi vẫn giữ được sự tỉnh táo, gọi đến ảnh viện của Úy Bân mới biết được nó đang ở khách sạn Hoa Khê. Một bé gái nhiệt tình người Lệ Giang đã đưa tôi đến đó, đi lòng vòng qua phố xá, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên nền đá xanh lát đường nghe hay lạ thường.
Cô bé người Lệ Giang chừng sáu tuổi đó tỏ vẻ xấu hổ, nói với tôi bằng thứ tiếng phổ thông hơi cứng:
“Chị ơi, giày của chị đẹp quá, giống như giày thủy tinh vậy. Mẹ em bảo là đến khi hai mươi tuổi mới được đi cơ!”.
Nhìn vào khuôn mặt thanh khiết đó, tôi dù có đang buồn thương đến mức nào cũng không thể nhẫn tâm lạnh nhạt được, bèn cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Phải đấy, mẹ em nói vậy là đúng đấy. Em còn nhỏ quá, đợi lúc lớn lên hãy đi giày cao gót”.
Cô bé ấy còn hỏi tôi mấy chuyện ở thành phố lớn nữa, nhưng tôi không thể nào tập trung tinh thần được, chỉ đành “à, ờ, ừ” đáp lại. Một lát sau cô bé cũng cảm giác thấy tôi đang để hồn vía tận đây nên cũng trở nên im lặng.
Khi đến khách sạn Hoa Khê, tôi rút từ trong ví ra một tờ năm mươi tệ cho cô bé, song cô bé đỏ mặt nói không cần. Sau cùng vì tôi cố ép bằng được nên cô bé cũng cầm lấy, trước khi đi còn kéo tay tôi nói:
“Chị ơi, chị là người tốt! Quan Âm bồ tát sẽ bảo vệ chị”.
Câu chúc của cô bé hết sức chân thành khiến không ai có thể nghi ngờ gì. Nhưng tôi rất muốn hỏi, ông nội chị là người tốt, mẹ chị cũng vậy, vì sao Quan Âm bồ tát lại không bảo vệ họ?
Nhân viên phục vụ trong khách sạn đưa tôi đến phòng Úy Bân. Nó ngồi ngủ gục giữa một đống vỏ chai, khuôn mặt trắng nhợt, thấp thoáng ngấn nước, lông mày cau lại, râu ria lởm chởm, trông khác biệt hẳn với vẻ đẹp trai thường ngày, khiến tôi thấy đau lòng. Tôi ngồi xổm xuống, khẽ vỗ lên khuôn mặt Úy Bân: “Úy Bân, chị đến rồi. Úy Bân, tỉnh dậy đi!”.
Mất một lúc sau Úy Bân mới mở mắt, khi nhìn thấy tôi, nó ôm choàng lấy cổ tôi rồi khóc:
“Chị ơi, Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, cuối cùng chị cũng đến rồi!”.
Thấy Úy Bân khóc, nước mắt mà tôi đã cố nén lại suốt một ngày nay cũng không sao ngăn được nữa, phút chốc đã tràn mi. Tôi nghẹn ngào an ủi nó:
“Phải rồi, chị đến rồi, chị đến rồi! Đừng khóc nữa được không? Đưa chị đến gặp Tiểu Cổ xem nào!”.
Tôi đi vào nhà tắm thấm ướt chiếc khăn rồi lau mặt cho Úy Bân, sau đó lấy cho nó một bộ quàn áo sạch trong va li. Khi chọn đồ, tôi cố ý lấy một chiếc áo màu đen. Xuống quầy lễ tân hỏi nhân viên phục vụ thuốc giã rượu xong, tôi quay lên phòng mở điện thoại của Úy Bân. Vừa bật máy đã có cuộc gọi đến, tôi thấy Úy Bân vẫn còn đang thay quần áo trong nhà tắm bèn nhận cuộc gọi:
“A lô!”.
“Nhân Nhân nhà chúng tôi ở bệnh viện nào?”. Bên kia máy là giọng điệu bi phẫn của một người đàn ông, tôi đoán ra ngay là người nhà Tiểu Cổ.
“À…”, tôi còn chưa kịp phản ứng, Úy Bân đã thay xong quần áo rồi đi từ nhà tắm ra. Tôi đưa điện thoại cho nó.
“Ở bệnh viện Lệ Giang. Cháu sẽ đến đó ngay bây giờ!”. Úy Bân tắt máy xong liền kéo tôi đi.
Trong nhà xác của bệnh viện Lệ Giang, tôi trông thấy Tiểu Cổ. Khuôn mặt con bé đã bị mũi xe cày nát không còn ra hình người, hộp sọ hình như bị vỡ toác, vầng trán đầy đặn trước kia giờ đây lõm sâu xuống. Bên dưới tấm drap màu trắng là cơ thể trần truồng của Tiểu Cổ, cơ thể đã trở nên khó coi đến khủng khiếp, trông thê thảm tới mức khiến người ta muốn nôn. Tôi không làm sao tìm được một mối liên hệ nào giữa thi thể đó với cô gái hoạt bát đáng yêu hơi chau mày khi uống cốc trà Phổ Nhị trong cửa hiệu của mình.
Bố Tiểu Cổ vừa trông thấy Úy Bân đã vung tay tát thẳng một cái. Úy Bân không đỡ lại, thậm chí còn tiến đến gần ông ấy, vừa khóc vừa gào lên:
“Bác đánh đi, đánh chết cháu thì càng tốt! Như vậy thì cháu và Nhân Nhân có thể ở cạnh nhau”.
Mẹ Tiểu Cổ và tôi cũng vừa khóc vừa tách hai người bọn họ ra. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa em mình thành thực, đau buồn và suy sụp đến vậy. Bố Tiểu Cổ bị mẹ con bé kéo ra đằng sau liền ngồi thụp xuống đất vừa khóc vừa nói:
“Nó vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này kia chứ? Nó còn chưa lấy chồng…”.
Không ai trả lời ông ấy, bởi tất cả mọi người đều không biết phải trả lời thế nào. Việc duy nhất mà bốn người chúng tôi có thể làm chỉ là khóc, thỏa sức gào khóc.
Ở trụ sở của cơ quan cảnh sát giao thông, chúng tôi gặp người lái xe gây ra sự cố. Vì kết quả kiểm tra nồng độ cồn và an toàn động cơ cho thấy tất cả đều bình thường, nên người ta kiểm tra sức khỏe của ông ấy, song cũng không có vấn đề gì. Duy chỉ có tại hiện trường không phát hiện bất cứ dấu vết nào cho thấy ông ta đã hành động nhằm ngăn tai nạn xảy ra. Người lái xe chừng bốn mươi tuổi đó mặt mày xám ngoét, lặp đi lặp lại một câu với vẻ hoang mang:
“Tôi quả thực không nhìn thấy cô ấy đứng bên lề đường. Quả thực không trông thấy!”.
Cuối cùng khi cảnh sát yêu cầu thuật lại hoàn cảnh lúc bấy giờ, ông ta kể:
“Lúc đó gần mười hai giờ, trên đường rất vắng người qua lại nên tốc độ xe của tôi cũng nhanh hơn bình thường một chút, tuy nhiên không hề vượt quá giới hạn cho phép. Đang lái rất êm, tôi đột nhiên phát hiện có một cô gái đứng ngay giữa đường trước mũi xe chừng hai mươi mét. Tôi bèn đạp phanh, nhưng khi đó phanh không chỉ không ăn mà tốc độ lại càng nhanh hơn. Chiếc xe cách cô gái đó mỗi lúc một gần, tôi không có cách nào khác nên đã đánh lái sang bên trái. Cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chiếc xe đâm vào gốc cây rồi dừng lại. Tôi bị choáng mất một lúc, chắc khoảng chừng một phút, đến khi ngẩng đầu lên nhìn đường, hai bên đều không thấy một bóng người. Liền ngay sau đó có tiếng kêu nói tôi đã đâm chết người, tôi mới nhận ra có một người bị kẹp giữa chiếc xe và cái cây, đầu cô ấy đang mắc trên nắp ca pô. Chuyện là như vậy, còn việc đâm vào cô ấy như thế nào tôi quả thực không biết, tôi không quen cô ấy, tôi còn có mẹ già con thơ phải nuôi dưỡng, dù có thuê tôi cả đống tiền tôi cũng chẳng dám cố ý giết người đâu”. Người lái xe càng nói càng kích động.
“Nhưng có nhân chứng nói khi ấy anh đột nhiên đánh quặt tay lái, họ cũng không nhìn thấy người phụ nữ đứng giữa đường mà anh nói tới”. Đội trưởng đội cảnh sát giao thông lật hồ sơ vụ án ra, nói.
“Thật mà, thật sự là có một người phụ nữ. Cô ta mặc chiếc áo dài xường xám màu trắng bạc, tóc được quấn lên cao. Bởi vì những người mặc xường xám cũng không hay gặp lắm, nên tôi nhớ rất rõ”. Người lái xe vỗ xuống mặt bàn rồi kêu lên: “Đó là sự thực!”.
“Người phụ nữ ấy trông hơi đẫy đà, tuy nhiên rất đẹp, da rất trắng, áng chừng thấp hơn tôi khoảng năm phân có đúng không?”.
Tôi hỏi người lái xe, trong đầu lóe lên hình ảnh cô ta, thầm nghĩ, nhất định là cô ta.
Trang: « 1151617181951 »
Search Engine: cam tu ky baocam tu ky bao
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3833 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3834 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3835 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3835 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3835 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3835 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen
*MẤT GÌ ĐÂU?
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015
*Ma Khóc Dưới Hồ Tiên Đôn
*Người tình ơi, em yêu anh
*Giao Dịch Tình Nhân

Text Link: Wap tải game miễn phí