ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 04:34 , Ngày 06/07/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Như thế nào có nam nhân ngốc như vậy, ngốc…….lần đầu tiên làm cho nàng cảm nhận được, ngực nổi lên một trận đau nhè nhẹ.


Chương 4
Từ khi biết nàng có đứa nhỏ, Chúc Xuân Phong đổi với nàng càng thêm săn sóc, dè dặt cẩn trọng chiếu cố, không cho nàng có một chút sơ suất.
Lúc trước, khi tâm trạng đặc biệt vui vẻ sẽ chạy đến ôm nàng, làm nũng bừa bãi với nàng, hiện tại lại sợ mình không cẩn thận lực đạo, không dám làm theo cảm tính, sợ làm nàng và đứa nhỏ bị thương.
Hắn nói sẽ cố gắng học làm một phụ thân tốt.
Không có người nói cho hắn biết hắn nên làm cái gì, nhưng hắn giống như thật sự biết, dường như mỗi nam nhân đều có bản năng làm phụ thân, hắn sẽ lo lắng càng nhiều, chậm rãi điều chỉnh chính mình, sau một đêm giống như lớn lên, không còn giống một đứa bé không hiểu chuyện.
Hắn vì đứa nhỏ mà thay đổi, từng chút từng chút, tuy rất nhỏ nhưng nàng đều để vào mắt. Chúc Xuân Phong trở nên không còn là Chúc Xuân Phong, nhưng ở phương diện nào đó mà nói thì Chúc Xuân Phong vẫn là Chúc Xuân Phong như cũ.
Tỷ như, bản tính chân thành, cùng với toàn tâm toàn ý yêu sủng nàng và đứa nhỏ.
Mỗi khi ở bên ngoài, thấy cái gì ngon, chơi tốt, đều muốn mang về cho nàng và đứa nhỏ, bụng dần dần lớn lên, trong nhà đồ trẻ sơ sinh càng nhiều, tất cả những thứ đó đều là tâm ý cưng chiều đứa nhỏ của hắn.
Có một lần, hắn vì săn đầu dã báo mà bị thương cánh tay, làm nàng rất đau lòng, khi bôi thuốc cho hắn, miệng hắn lại còn cười, hỏi hắn: “Còn cười? Không đau sao?”
Hắn lại nói: “Nuôi đứa nhỏ cần phải có rất nhiều tiền.” Là nàng đã từng nói.
Da báo được bán với giá vô cùng tốt, đủ cho bọn họ không cần lo ăn lo mặc trong một mùa đông, hắn thực vui vẻ, nàng nghe xong cũng thả lỏng tâm tư hơn, thẳng mắng hắn ngốc.
Một lòng nghĩ cho nàng cùng đứa nhỏ, lại quên chú ý tới an toàn của bản thân, tựa hồ cánh tay bị thương chảy máu đầm đìa không phải là của hắn.
Còn có một lần, ở bên ngoài, lão đại phu thấy nàng liền vội vàng chạy tới đưa thuốc, khen hắn thật biết chăm sóc, đem thê tử nuôi dưỡng đến khí sắc hồng nhuận.
Hắn trả lời: “Đương nhiên, nàng gả cho ta, chỉ có thể dựa vào ta, nên ta phải học cách thông minh.” Lời đại thẩm giáo huấn, hắn vẫn nhớ kỹ, gặp chuyện gì không biết sẽ đi hỏi người khác.
Thời điểm vừa thành thân, mỗi ngày hắn trở về đều nói rất nhiều, kéo nàng nói đông nói tây, kể lại chuyện phát sinh hôm nay, lớn lớn nhỏ nhỏ cái gì cũng đều đem ra nói hết, giống như muốn nói bù trong mười năm nay, chỉ đối với nàng, hắn chỉ muốn cho một mình nàng biết, ra khỏi nhà vẫn là một hũ nút như cũ, ai cũng không để ý tới.
Hiện tại hắn đã mở miệng nói chuyện với người khác, tuy vẫn rất thụ động, người ta hỏi hắn mới đáp, nhưng đã rất có tiến bộ…
Lần đầu tiên mở miệng, là khi hắn phải đi nhờ Tiểu Vũ Nhi nhà Cố gia đến giúp hắn chiếu cố nàng, hắn sợ khi lên núi săn thú, thê tử ở nhà có việc gì không có người chiếu cố.
Một lần, hai lần, ba lần…. hắn dần dần hiểu được phải cùng người ngoài có quan hệ tốt, người khác mới sẽ giúp hắn chiếu cố Tưởng Vân. Nếu chỉ một mình hắn mà nói cho dù quan hệ với người khác có xấu đến mấy thì cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn đã có thê tử, cũng có đứa nhỏ, không nghĩ cho mình nhưng nhất định phải nghĩ cho mẫu tử bọn họ.
Gần đây hắn cũng bắt đầu bồi nàng đi về nhà mẹ đẻ.
Dĩ vãng nói cái gì cũng không nguyện ý bước vào cửa lớn Lục gia một bước, hiện tại bụng nàng đã lớn, hắn lại chủ động mở miệng dẫn nàng về nhà.
Hắn vẫn đứng rất xa, không cùng Lục gia hỗ động, chỉ khi thê tử có nhu cầu, sẽ giúp nàng thêm trà đổ nước, điều chỉnh gối mềm để cho nàng được thoải mái, sau đó lại nhanh chóng tránh đi một xó.
Nàng cũng không nói gì, để cho hắn từ từ thích ứng, lâu ngày sẽ có tiến triển.
Hôm nay từ Lục gia trở về, mang theo vật phẩm Lục Khánh Tường chuẩn bị cho ngoại tôn, dưới ánh nến, nàng may quần lót, giày cho đứa nhỏ, trượng phu ngồi dưới đất, xem xét đồ đạc mới mua cho đứa nhỏ.
Cứ cách một thời gian, hắn sẽ đổ thùng đồ chơi ra để kiểm kê các vật bị vỡ, cũng không biết là sợ ai trộm đi hay là lo lắng cái gì, lấy những món đồ chơi xem như bảo bối ra nhìn nhìn sờ sờ lần nữa.
Mỗi khi nhìn xong, tâm tình của hắn đặc biết tốt, vì thế nàng cũng để mặc cho hắn nhìn.
“Nàng nói, đứa nhỏ sẽ thích những thứ này sao?” Hắn cầm một con diều nhỏ hình cá chép, quay đầu hỏi nàng.
“Sẽ.” Mỗi lần mua được cái gì đều sợ mình mua sai, sợ đứa nhỏ sẽ ghét bỏ, hỏi đi hỏi lại.
Lúc đầu nàng cảm thấy buồn cười trả lời hắn: “Ta làm sao biết được?”
“Hắn ở trong bụng nàng, nàng hỏi hắn, nàng hỏi hắn đi!”
Về sau, nàng rút kinh nghiệm, sờ sờ bụng đáp: “Đứa nhỏ nói hắn rất thích.”
Nghe nàng nói vậy, có thể đổi lấy tươi cười vui vẻ của hắn.
“Còn kia? Hắn thích không?” Quay đầu, lại cầm món đồ chơi lắc lắc chơi đùa.
“Thích.”
“Này?” Đó là cái hôm nay mang từ Lục gia về.
“Ừm…chắc là sẽ thích.”
“Thật vậy chăng?” Đứa nhỏ có vẻ thích đồ hắn mua hơn đồ của ngoại tổ phụ (ông ngoại)! Hắn đắc ý.
“Đương nhiên, bởi vì chàng là phụ thân đứa nhỏ a.” Nàng cười yếu ớt, đỡ bụng đi đến bên cạnh hắn, những món đồ chơi hắn thấy thỏa mãn liền cất vào trong rương cẩn thận.
“Ta là phụ thân, ta là phụ thân…” Hắn vui vẻ lặp lại, đỡ nàng nằm xuống giường, sau đó cúi người, đem mặt đối diện với bụng nàng, nghĩ đến liền sờ xuống hai cái, vẻ mặt nghiêm túc : “Ta là phụ thân.”
Lúc đầu không phải không có lo sợ, giờ nhìn hắn vui mừng như vậy, trong lòng kỳ thực cũng rất mong sinh mệnh nhỏ bé này, dụng tâm chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh như vậy làm cho lòng nàng sinh ra một chút chần chờ đều thấy vạn phần không nên.
Hắn thực sự yêu đứa nhỏ này, vì “hắn” mà học cách làm phụ thân, thế nào là gánh vác trách nhiệm, muôn vàn ý nghĩ thay đổi tất cả đều là vì “hắn” .
Đứa nhỏ này là cường lực kiên trì của hắn. Hắn là phụ thân đứa nhỏ, lời này không chỉ nói cho hắn nghe mà tự đáy lòng nàng cũng nhận định như vậy.
Nửa đêm, Chúc Xuân Phong đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị một lực đạo mỏng manh lay tỉnh.
“A Phong, A Phong….tỉnh, tỉnh…..”
Hắn mơ hồ xoa xoa mắt, nhất thời còn đang nghi hoặc thê tử ngủ ở bên trong như thế nào giờ lại nằm dưới đất.
Một lúc sau, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, quá sợ hãi chạy xuống giường ôm lấy nàng.
“A Phong…..ta nửa đêm đi vệ sinh, không cẩn thận, không cẩn thận ngã…..”
“Ừ, ừ, ta biết rồi……”
Hắn biết cái gì?
Lục Tưởng Vân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhịn đau, đang muốn nhắc nhở hắn đi tìm bà đỡ thì hắn đã nhanh nhẹn ôm nàng lên giường, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Hắn biết chính xác nên làm cái gì sao?
Một câu cũng không nói rõ, không đầu không đuôi lập tức chạy ra ngoài, nàng không khỏi lo lắng, ngày thường hồ đồ nàng còn có thể chỉ điểm cho hắn, nhưng vào thời khắc đòi mạng này, không chấp nhận hắn làm chuyện gì có nửa điểm sai lầm.
Nàng đau làm cho thần chí trở nên mơ hồ, cũng không biết qua bao lâu, hắn đã trở lại, một tay lôi kéo bà đỡ, một tay kéo đại phu vào phòng, sau đó không cần ai phân phó, liền tự mình chạy vào phòng bếp nấu nước ấm.
Lão đại phu kiểm tra tình huống của nàng, thấy hắn không có đất dụng võ thì tránh ra một bên cho bà đỡ có kinh nghiệm phong phú là Vượng thẩm tiếp nhận, đánh ngáp về nhà ngủ bù.
Ép buộc hơn nửa đêm, sắc trờ tờ mờ sáng, đứa nhỏ cuối cùng cũng ló mặt ra.
Trang: « 191011121324 »
Search Engine: chong khochong kho
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3832 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3833 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3834 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3834 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3834 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3834 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Lời Nguyền Của Qủy
*Mị Nương Kén Chồng Thời @
*Chuyện Tình Của Sơ Tâm
*Em sẽ chờ anh...Giữ tim cho em đấy!
*Mạnh Mẽ Khi Yêu
*Nhớ Mãi Không Muốn Quên

Text Link: Wap tải game miễn phí

Teya Salat