Cafe cũng uống xong, đột nhiên Hoắc Hiên chống hai tay lên bàn, cả người hướng về phía mình. Bàn này vốn không rộng nên khoảng cách giữa mình và Hoắc Hiên trở nên rất gần.
Hành động này của Hoắc Hiên mình tự nhiên không thể giải thích được, chỉ thấy Hoắc Hiên nhẹ nhàng kéo sợi dây chuyền ra, ánh mắt nhìn mình ý bảo mình kéo ra.
Đột nhiên mình liền hiểu ý Hoắc Hiên, nhìn nụ cười mờ ám và chờ đợi khiến mặt mình đỏ lên, rồi vươn tay ra kéo sợi dây chuyền trên cổ Hoắc Hiên ra, khi gương mặt Hoắc Hiên sát vào mình thì mình cũng chủ động tiến lên một chút, cuối cùng kế hoạch B cũng thành công, mình đã hôn lên đôi môi hấp dẫn của Hoắc Hiên rồi.
Không phải nụ hôn capuchino, loại hôn này có được tính là lãng mạn không?
Chương 32
Chương 32: Phụ nữ ư ? vẫn đánh!
Kể từ ngày mình và Hoắc Hiên công khai quan hệ, bắt đầu có một thói quen sau khi hết giờ làm mọi người chạy đến quán rượu chơi bời.
Mặc dù Trần Mạch không thích để Vu Tiểu Nại xuất đầu lộ diện nhưng mọi người đều có đôi có cặp cả, huống chi còn có mình ở đây, Trần Mạch làm gì có quyền lên tiếng. Điều mình cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là ông xã chị Lolo, anh Lâm, lần nào tụ tập cũng không thiếu phần anh ta. Hóa ra Lâm Dật Văn di truyền điều này từ anh Lâm.
\"Trần Quả, Trần Quả! Hoắc Hiên là cầm thú đó, em không biết sao?\" Sau khi biết mình và Hoắc Hiên thành một đôi, cứ lần nào gặp nhau y như rằng Trần Mạch sẽ lại nói câu như vậy.
\"Ngu ngốc\" Mỗi lần như vậy, tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt xem thường nhìn Trần Mạch, ngay cả Vu Tiểu Nại cũng thầm mắng anh ta một tiếng. Trần Mạch hình như không hiểu, nếu nói một lần người nghe còn chấp nhận, nhưng nói đi nói lại thì, e hèm, chờ mà bị nghe chửi thôi.
Tranh thủ lúc mọi người di chuyển lên tầng trên hát karaoke, Trần Mạch liền kéo mình ở lại uống với anh ấy vài chén nữa.
\"Ồ, anh họ Trần Mạch cuối cùng cũng nhớ tối cô em họ Trần Quả này rồi sao?\" Nếu không chọc Trần Mạch thì đúng là có lỗi với bản thân mình lắm, từ khi Trần Mạch và Vu Tiểu Nại ân ân ái ái sống chung một chỗ với nhau, anh ấy không có tìm mình đến một lần nào. Đây chính là có sắc quên họ hàng nha.
\"Nghe em nói kìa,\" Trần Mạch cười đùa cợt nhả chạm ly với mình, \"Anh họ như anh ngày nào đó không nhớ tới cô em họ Trần Quả, thì em phải tự hiểu nha!\"
Mặc kệ đi, cho Trần Mạch thích nói gì thì nói.
\"Muốn em tự hiểu sao? Không phải mỗi đêm anh đều cùng Vu Tiểu Nại lăn lộn trên giường nên không còn sức mà ra khỏi nhà sao?\" Mình vỗ vỗ lên vai Trần Mạch, \"Anh còn trẻ nên biết kiềm chế một chút, cẩn thận không tuổi còn trẻ mà đã yếu rồi, đạn dược cũng cạn nha.\"
\"Khụ khụ khụ. . . . . .\" Trần Mạch cũng có ngày bị sắc rượu nha, \"Em nói, nói thật cho anh biết, có phải cả ngày em chỉ ngồi tưởng tượng đến cảnh anh và Vu Tiểu Nại lăn lộn trên giường hả?\"
\"Buồn nôn, anh đúng là không biết xấu hổ là gì. Ai thèm ngồi tưởng tượng đến anh.\" Mình vừa giả vờ nôn ọe vừa phản đối, \"Em thà tưởng tượng đến mẹ chứ không thèm tưởng tượng đến anh!\" Cũng không đúng, cho dù là mẹ mình nhưng mình cũng không nhẫn tâm mà đi tưởng tượng mấy cảnh đó.
\"Được rồi được rồi, nghiêm túc chút đi,\" trong nháy mắt Trần Mạch đã trở nên nghiêm túc, \"Em nhận được thông báo chưa, thứ bảy. . . . . .\"
\"Rồi ạ, họ Trần liên hoan đúng không, em biết lâu rồi.\" Mình trả lời rất thản nhiên.
\"Nghe nói em cũng đã lâu rồi chưa có về, em cũng to gan lắm. Dám phản nghịch giống anh.\"
Lời nói của Trần Mạch khiến mình tự động đưa tay lên sờ sờ má phải, cảm giác đau đớn đó giống như vừa mới xảy ra.
\"Coi như là phản nghịch đi.\"
\"Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người đàn bà kia. . . . . .\" Mình biết với cái đầu thông minh của bản thân Trần Mạch đã đoán được chuyện gì xảy ra.
\"Hừ, tại năm đó em còn nhỏ thôi, do không cẩn thận nên chịu thiệt một chút, cho nên lần này em sẽ trở về, hưởng thụ buổi liên hoan.\"
\"Có cần anh giúp em báo thù không?\"
\"Cái này thì không cần, em đã nói là do năm đó em còn nhỏ, bây giờ, hừ, bà ta không còn làm gì được em nữa đâu. Với lại đây là ân oán giữa em và bà ta, mà em luôn kính già yêu trẻ, sao có thể đi bắt nạt một bà già được?\"
\"Xem ra cô em họ nhà mình đã trưởng thành thật rồi.\" Trần Mạch khen mình, gương mặt vui mừng.
Tất nhiên, phải cảm ơn cái tát đó, chẳng những làm mình trưởng thành hơn còn ép mình say goodbye với yếu đuối.
\"Đến lúc đó có cần anh giúp ghi hình không?\" Đây chính là Trần Mạch, có thể sau một giây trở nên không đứng đắn.
\"Anh nói xem?\" Mình tuy cười nhưng trong lòng không thể cười nổi.
\"Ồ, xem ra em đã chuẩn bị tốt rồi.\"
\". . . . . .\"
Liên hoan nhà họ Trần gần tối mới bắt đầu, vì vậy buổi trưa ngày hôm đó mình đến nhà Hoắc Hiên.
\"Hiện tại trời vẫn còn sáng choang nha!\" Hoắc Hiên lười biếng dựa vào tường trong bếp nhìn mình nấu ăn, giọng nói không hề đứng đắn chút nào.
\"Hoắc tiên sinh, việc em nấu bữa trưa và trời sáng hay không sáng thì có liên quan gì tới nhau sao?\"
\"Chẳng lẽ không phải em định cho anh ăn noi sau đó bắt tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường chờ em đến chà đạp anh sao?\" Giọng của Hoắc Hiên lúc này vừa trẻ con vừa làm nũng, \"Không ngờ em lại thích tiến hành giữa ban ngày ban mặt thế này đấy.\"
Mình chỉ biết hít một hơi thật sâu khi nghe những lời này, cũng may món xào không nóng lắm nếu không nhất định mặt mình sẽ đỏ như gà chọi.
Không thèm để ý đến mấy lời nói linh tinh của Hoắc Hiên, xúc món ăn ra đĩa sau đó ra lệnh cho Hoắc Hiên đi xới cơm.
Đối với khả năng nấu nướng của bản thân, mình luôn tự tin, nhìn Hoắc Hiên ăn những món mình tự tay làm, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đã ở rất gần mình.
\"Xin hỏi cô nương Trần Quả, có phải cô định nắm lấy dạ dày của tôi rồi dần dần tiến tới tóm lấy trái tim tôi sao?\" Sau khi Hoắc Hiên chiến đấu xong miếng cuối cùng thì cười ấm áp hỏi mình.
\"Ơ? Tôi còn tưởng đã tóm được trái tim Hoắc tiên sinh rồi chứ.\" Mình cố tình nghiêng nghiêng đầu giả ngủ hỏi.
\"Đúng, trái tim của anh đã sớm bị em tóm được rồi.\"
Nhìn gương mặt Hoắc Hiên khôi ngô, nụ cười ấp áp, đột nhiên mình cảm thấy tràn đầy năng lương, mình đã đủ dũng khí để đối mặt với người đàn bà mà mình căm hận —— mình sẽ trả lại cái tát còn thiếu năm xưa.
\"Không biết bây giờ cô nương Trần Quả muốn sắp xếp cho tôi làm gì tiếp theo đây?\" Hiên Hiên hiếm khi nghịch ngợm tinh quái như vậy, còn liếc mắt đưa tình với mình nữa.
\"Bây giờ. . . . . .\" Mình cố ý trầm tư một chút, \"Hoặc là ngủ trưa, hoặc là chơi trò chơi?\"
\". . . . . .Một mình sao?\"
\"È hèm, vậy anh muốn sao đây?\"