ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 03:20 , Ngày 05/07/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Mạc Vô Tâm nở nụ cười.”Em không bán cũng không được!”


Một lần nữa bọn họ lại đối mặt với vấn đề giữa hai người, chẳng qua là lần này không liên quan đến lợi ích, không liên quan đến xung đột, cái bọn họ đối mặt, là tình cảm của hai người


Đại Nhi cắn môi nhịn cười, cắm đầu cắm cổ bước vào bên trong nhà.


“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì? Chuẩn bị chạy trốn sao?” Cô hầm hầm hỏi, bộ dáng giống như trời sập xuống cũng không sợ.


“Tại sao muốn chạy trốn?” Mạc Vô Tâm bật cười.


Cô gái ngốc này! Thật sự cho rằng anh là người xấu, đang chờ bị bắt giữ? Nếu cô nhận định như vậy, còn chịu giao mình cho anh!


Hai người đang đi đột nhiên dừng lại trước một thân hình nho nhỏ.


Một cô bé ước chừng bốn đến năm tuổi nhút nhát đứng ở cửa phòng, ghé đầu nhìn.


Đại Nhi sửng sốt.


“Phỉ Phỉ, con ở bên kia làm cái gì?” giọng điệu của Mạc Vô Tâm trước giờ vốn nghiêm túc, nhưng ở trước mặt con gái nhỏ luôn hết sức nhẹ nhàng.


“Cha! Cô ấy là ai?”


Mạc Phỉ Phỉ âm thanh non nớt hướng về phía cha hỏi, âm điệu cực kỳ nhẹ nhàng làm người khác ưa thích, con ngươi tròn vo hoạt linh hoạt chạy một vòng, liếc qua Đại Nhi, ánh mắt hiển nhiên có chút bướng bỉnh.


“Cô ấy là bạn của cha, con phải lễ phép, chào hỏi cô một tiếng.”


Mạc Vô Tâm thân hình cao lớn ngồi xổm xuống bên cạnh con gái nhỏ, anh thân mật ôm con gái, lấy ngôn ngữ trẻ con để giải thích.


Đại Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn cô bé. . . . . . Con bé, con bé… là con gái Mạc Vô Tâm ?!


Này. . . . . . Đây là thật hay sao? Anh có con gái?!


“Gọi cô đi nào!” Mạc Vô Tâm nhìn con gái nhỏ nhắc nhở, rồi lẳng lặng nhìn Đại Nhi.


Anh đối với con gái rất chú trọng lễ nghĩa, không cho phép con của mình thất lễ.


“Cô.” Tiểu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ mở miệng, mặc dù không tình nguyện, nhưng giọng nói rất ngọt ngào, rung động lòng người.


“Ách. . . . . .Thật ngoan!”


Đại Nhi chậm rãi khụy gối xuống, miễn cưỡng khẽ động khóe môi mỉm cười, mất tự nhiên vuốt ve mấy sợi tóc của cô bé.


“Cha Phỉ Phỉ, anh có thể giúp tôi cầm quần áo tới đây hay không?”


Tiếng gọi của Phí Tiểu Nghiên từ trong phòng tắm truyền đến.


Mạc Tĩnh vào Nam làm việc, đem Tiểu Nghiên gửi ở nhà Mạc Vô Tâm. Mấy ngày nay từ việc ăn uống đến những việc thường ngày đều do Mạc Vô Tâm xử lý. Giống như hiện giờ, ngay cả đi tắm cô cũng sẽ quên mang theo quần áo.


Đại Nhi nghe thanh âm như vậy, thái độ càng thêm ngạc nhiên ngây ngô. . . . . .


Cô do dự nhìn Mạc Vô Tâm.


Mạc Vô Tâm nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó, đi vào bên trong phòng.


Đại Nhi chần chờ lưỡng lự muốn đi theo, ngay sau đó. . . . . . cô liền nhấc chân lên bước đi.


“Tại sao lần nào cô cũng hồ đồ như thế!” Mạc Vô Tâm vào phòng, sau đó cầm quần áo ở trên giường của Phí Tiểu Nghiên lên, đi tới phòng tắm, mở cửa.


Đại Nhi mắt đã thấy tất cả, đáy lòng bỗng dưng sôi sục.


“Hắc hắc! Thanks!” Phí Tiểu Nghiên hé mở cánh cửa, ngượng ngùng cười mỉa, vươn tay nhận lấy vài món quần áo kia.


Đại Nhi hít thở lấy hơi, cô nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ bên trong phòng tắm, hơn nữa, nhìn vòng quanh bên trong phòng, đệm giường xốc xếch rõ ràng là chứng cứ ái muội.


Anh. . . . . . Anh hẳn là đã có vợ, có con gái! Vậy cuối cùng tất cả những việc mà anh làm cho cô là có ý gì?


Sự tức giận sôi trào trong đáy mắt cô!


Mạc Vô Tâm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tức giận của cô chống lại anh.


Thoáng chốc Mạc Vô Tâm liền hiểu ý, biết cô đang hiểu lầm cái gì!


“Đừng nói với em những chuyện mà em đang thấy là giả đó!” Mặc dù cô cũng không muốn tin.


“Lại một lần nữa, em nghi ngờ anh?” Ánh mắt anh lạnh như băng .”Anh không thích người không tin anh!”


“Ai biết được trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Ai biết anh yêu em ở điểm nào! Anh điều tra em là vì muốn mua chuộc em, đoạt lấy thân thể của em, lợi dụng tình cảm của em. Từ khi bắt đầu anh đã có ý xấu, tất cả mọi chuyện đều là mưu kế của anh. . . . . .”


Cô hét to! Lấy thái độ mạnh mẽ che giấu đi sự yếu ớt.


Những lời nói này mặc dù miễn cưỡng không muốn nói ra, nhưng, cô nói là sự thật. . . . . . Cô vĩnh viễn không hiểu suy nghĩ của anh, cô không hiểu, một con người hoàn hảo như anh, tại sao lại đi coi trọng một người hết sức bình thường như cô!


Thì ra, là cô với cao rồi, cô không dám hy vọng xa vời anh thật lòng yêu cô! Càng không thể nào trở thành đối tượng đáng được anh yêu.


Mạc Vô Tâm bình tĩnh đứng nhìn thái độ tức giận của cô, hồi lâu không mở miệng. Đại Nhi cảm thấy xấu hổ cùng oán hận, không đợi nước mắt tuôn trào, cô nhấc chân tông cửa xông ra.


Anh không có đuổi theo cô. . . . . .


**************


“Đã xảy ra chuyện gì? Người nào hung dữ như vậy dám ở đây la hét.” Sau một hồi chậm chạp mặc quần áo, Phí Tiểu Nghiên đi ra khỏi phòng tắm, buồn bực hỏi Mạc Vô Tâm.


“Cô gái ngốc chạy mất.” Giọng nói có chút buồn, anh trả lời.


“Cô gái ngốc nào? Cái cô mang tai họa đó sao? Làm sao cô ấy đến đây? Lần này lại xảy ra chuyện gì sao?” Phí Tiểu Nghiên hưng phấn hỏi.


Mạc Vô Tâm tức giận trừng mắt nhìn cô.


“Lần này là cô đó….Phí mang tai họa!”


****************


Ba ngày không ăn không ngủ, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi! Đại Nhi bơ phờ đi về nhà, cô trông như một u hồn, bộ dáng rối bù khiến cho người khác nghĩ cô là bệnh nhân tâm thần.


Cô mệt mỏi bước từng bậc thang, từng bậc thang từ từ leo lên lầu cuối, chỉ cảm thấy vĩnh viễn cũng đi không đến nơi. Ngay sau đó cô cảm thấy hai mắt mờ dần, thân thể mềm nhũn. . . . . .


Đây là ý thức cuối cùng của Đại Nhi trước khi bất tỉnh.


Ngã xuống, cô mơ hồ cảm giác được mình ngã vào một lồng ngực cường tráng.


Chương 11


Từ tối hôm qua đến bây giờ Đại Nhi đã ngủ mê man hai mươi tiếng. . . . . .


Mạc Vô Tâm đi làm về đến nhà, vẫn không thấy cô có bất kỳ dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.


Nếu không phải hai vị bác sĩ anh tìm đến liên tục bảo đảm cô không bị nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là thiếu máu, lại mệt nhọc quá độ, nếu không anh thật sự nghĩ rằng cô sắp mất mạng.


*******************


Mi mắt cô khẽ rung, từ từ tỉnh lại…..


Sau khi thích ứng với ánh sáng, cô cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.


Bắt gặp chủ nhân của ánh mắt kia, mới phát hiện thế nào lại là anh?


Đại Nhi cổ họng khô khốc, miễn cưỡng khạc ra thanh âm khàn khàn.”Anh. . . . . . Em đang ở đâu?”


Đại Nhi nhìn chung quanh một vòng.


“Nhà anh!” Mạc Vô Tâm đơn giản trả lời.


Đại Nhi nhìn chằm chằm vào anh, hoảng hốt suy nghĩ.


Cố gắng lục lại trí nhớ …….Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là ba ngày liền chưa từng chợp mắt ngủ một giấc, thân thể cực kỳ mệt mỏi.


Mà trí nhớ sau cùng là có một sức mạnh to lớn kịp thời đỡ lấy thân hình xụi lơ của cô.


“Em. . . . . . Tại sao lại ở nhà anh?”


Cô rất muốn có tinh thần một chút, nhưng làm thế nào cũng không có hơi sức để nói chuyện.


“Muốn xem em làm ra chuyện gì tốt.”


Mạc Vô Tâm nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, cô thế nào lại biến mình thành cái bộ dạng kia! Lòng anh cảm thấy đau . . . . . .

Trang: « 11314151617 »
Search Engine: giao dich tinh nhangiao dich tinh nhan
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3831 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3832 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3833 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3833 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3833 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3833 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*7 điều đàn ông thường nói khi họ đang yêu thật lòng
*Ăn không?
*Hội thi lồn
*Những câu thơ chế hay bất hủ
*Chỉ Có Anh Hiểu Được Vẻ Đẹp Của Em
*Chúng mình điên rồi, Linh à!

Text Link: Wap tải game miễn phí

Duck hunt