ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 07:34 , Ngày 08/07/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Việc này Dương Phương rất ít gặp, chỉ nghĩ rằng đó là xác quỷ. Nhìn thấy đường hầm lúc tới đây đã ngập trong nước, xem ra đã tới bước đường cùng, chỉ còn cách lội trong nước đã ngập tới lưng, cố ra được tới đại điện, nước nhanh chóng dâng lên ngập tới ngực rồi tới cổ, đuốc đã bị tắt vì ướt, Dương Phương vội bật đèn pin để soi sáng, liều mạng leo lên nóc đại điện, nhìn thấy nước ngập càng lớn hơn, tường thành đã ngập trong nước, đội quân phiệt tên thì chết tên thì trốn, giờ không còn bóng dáng đứa nào.
Lúc này, họ bỗng thấy Đồ Hắc Hổ cũng leo lên nóc đại điện. Người này vốn tính đa nghi, thấy sương mù bay tới thì vội trốn trong khe đất ở cổng thành cho tới khi sương tan, thấy tình thế nguy hiểm đã qua mới chui ra leo lên chỗ cao hơn để tránh nước, khó khăn lắm mới thoát được, súng đã mất, chỉ còn đuốc và đao, bộ dạng hết sức tàn tạ, nhưng gặp lúc loạn cũng không mất bình tĩnh, vẫn giữ được nét mặt lạnh lùng, thấy ba người Dương Phương đang trốn ở đỉnh điện, trong tay vẫn còn súng, hắn vội nấp sau ngách nhà.
Đàm Đài Minh Nguyệt nghiến răng: “Đồ Hắc Hổ mệnh lớn thật, vừa rồi cứ tưởng hắn đã bị cá nuốt rồi”. Trong chốc lát cả thành trì đều ngập trong nước, chỉ còn nóc đại điện nhô lên trên mặt nước. Dương Phương nói: “Đại điện cũng sẽ nhanh chóng bị chìm thôi, tới lúc đó chúng ta chẳng ai sống nổi, nhưng nếu tôi không quất được một roi lên đầu tên Đồ Hắc Hổ thì có chết cũng không thể nhắm mắt được.” Đạm Đài Minh Nguyệt nói: “Được, tôi và Nhị Bảo sẽ đi cùng anh, chúng ta có chết cũng chết cùng nhau.” Dương Phương nói: “Đao pháp của Đồ Hắc Hổ rất lợi hại, hai người làm sao tiếp cận được hắn, hai người ở phía sau yểm hộ cho tôi là được.” Nói rồi anh chỉnh sửa tư thế, cầm sẵn roi trong tay, tiến thẳng về chỗ Đồ Hắc Hổ.
Đồ Hắc Hổ ủ mưu đã nhiều năm, cố tìm cho được tòa thành trì này, giờ chỉ có thể giương mắt ra nhìn tòa bảo điện bằng vàng mà không thể nuốt trôi. Bày trăm phương nghìn kế tưởng như đã thành công thì trong chốc lát bỗng thành ra trắng tay, thuộc hạ đều chết hết, ngay cả bản thân mình cũng khó mà thoát thân, chỉ sợ là do mộ tổ bị đào trộm nên mới xui xẻo thế này, càng nghĩ càng thấy hận, lại thấy Dương Phương đi tới, hắn chỉ thẳng vào mặt chửi: “Tên họ Dương kia, ngươi dựa vào chiếc roi đồng, dám đánh tay đôi với tao không?” Dương Phương không nói không rằng, giơ roi lên nhằm đầu Đồ Hắn Hổ quất tới.
Đồ Hắc Hổ phẫn nộ: “Bắt nạt người quá đáng!” hắn nhìn thấy roi đồng quất tới quá nhanh không kịp tránh, đành phải giơ đao lên đỡ. Roi đồng của Dương Phương quất lên ngói vàng, chỉ thấy toé lửa, ngói vỡ tan tành. Từ trước đến giờ, khi Dương Phương đã vung tay quất roi đồng, thì không một ai đỡ nổi, ngay cả roi đầu tiên bởi thế anh không khỏi khâm phục bản lĩnh cao cường của Đồ Hắc Hổ. Thường ngày, Đồ Hắc Hổ tự xưng Thần dũng, chưa có ai là đối thủ của hắn, giờ đây vì trong tay chỉ có thanh đao, không thể đấu lại với roi đồng, thân pháp cũng không nhanh nhẹn bằng Dương Phương, hơn nữa đứng trên nóc đại điện trơn thế này, hắn đã thất thế hơn Dương Phương rồi.
Đạm Đài Minh Nguyệt và Nhị Bảo phía bên kia của nóc đại điện căng thẳng nhìn sang. Lúc này, nước vẫn không ngừng dâng lên, rất nhiều xác quỷ từ dưới nước mò lên lao về phía bốn người, Dương Phương và Đồ Hắc Hổ trong tình thế nguy cấp không thể tiếp tục giao đấu, đành phải buông tay tự mình ứng chiến với bọn xác quỷ. Nước vẫn tiếp tục dâng, tất cả đều rút lên nóc điện, tiếng nước vẫn chảy ào ào.
5
Lúc này, bọn xác quỷ đã leo lên đỉnh điện, há to cái miệng đầy máu, thè lưỡi về phía Nhị Bảo đang đứng đờ người ra. Dương Phương nhanh tay nhanh mắt, nhảy tới tung roi quất lên đầu tên xác quỷ, hắn bắn tung lên không trung rồi rơi xuống nước.
Đồ Hắc Hổ nhân lúc Dương Phương cứu người, liền rút đao ra, Đạm Đài Minh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thấy vội giương súng lên bắn, tiếng nước ào ào như sấm nuốt chửng tiếng súng, Đồ Hắc Hổ không kịp đề phòng nên trúng đạn, quá tức giận, trước khi chết cũng muốn kéo theo một người chết cùng, liền phóng đao về phía Đạm Đài Minh Nguyệt, hai bên đều đứng trên nóc điện không kịp né tránh, thanh đao đâm thẳng vào bụng cô lút cán. Lúc này, Dương Phương quất roi nện trúng đầu Đồ Hắc Hổ như bổ dưa hấu, hắn lăn xuống mép nóc điện rơi xuống nước chìm nghỉm.
Dương Phương thấy Đạm Đài Minh Nguyệt trúng đao vội chạy tới đỡ cô, Nhị Bảo cũng chạy tới khóc tướng lên, chỉ thấy Đạm Đài Minh Nguyệt mặt trắng bệch như tờ giấy, tính mạng chỉ còn trong gang tấc, bỗng trời rung đất lở, lớp đất vỏ bọc bên ngoài khu thành trì bị nước lụt ngấm vào trở nên mềm và tơi ra, đổ sụp xuống, để lộ ra bầu trời bên ngoài, nước đổ vào bên trong ầm ầm như thác, Dương Phương đối diện với sự cố bất ngờ này cũng không khỏi kinh hãi.
Đúng lúc đó, nước lũ xoáy bật gốc một thân cây rất lớn cuốn vào bên trong động cát, thân cây va vào nóc đại điện, Dương Phương biết đây là cơ hội sống sót, giờ còn không chạy thì chờ tới lúc nào nữa? Anh ta vội túm lấy chân của Nhị Bảo giờ đang sợ mềm nhũn ra, sau đó ôm lấy Đạm Đài Minh Nguyệt nhảy lên thân cây, vừa rời khỏi nóc đại điện thì nước lụt cũng nhấn chìm tất cả, hai người ôm chặt lấy thân cây, động cát phút chốc chìm trong biển nước, thân cây theo dòng nước nổi lên, chỉ thấy phía trên một màn trời nước, thi thoảng thấy vài điểm đen trôi qua, đều là xác người và động vật chết đuối.
Trận lụt này đúng là “Tứ bề mênh mang dòng nước, lũ sơn hà khoảnh khắc bỗng tiên tan”, lũ lụt ở hai bờ sông Hoàng Hà lần này còn nghiêm trọng hơn lần quân phiệt cho mở cửa đập thủy lợi, khắp nơi bị bùn đất lấp đầy, dòng chảy của sông đổi qua hướng nam, kim bảo điện, tượng phật trong chùa Đại Hộ Quốc chìm trong bùn nước, vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
Dương Phương thấy thân thế Đạm Đài Minh Nguyệt trong lòng mình đang lạnh dần, biết là cô đã ra đi, trong lòng đau đớn vô cùng, bất giác hai dòng nước mắt tuôn rơi. Anh và Nhị Bảo ôm thi thể của Đạm Đài Minh Nguyệt, chờ cho tới khi nước rút. Thôn làng nơi đây đã bị huỷ hoại hoàn toàn, số người và súc vật chết nhiều không đếm xuể, dân chạy nạn xếp hàng dài, khắp nơi toàn là cảnh tượng thê lương.
Mặc dù mưa gió đã tạnh nhưng khắp nơi đều là bùn đất, hai người họ không màng tới điều đó, tìm đường tránh vùng lũ lụt, qua sông đi lên phía bắc, tìm nơi cao ráo lập ba ngôi mộ, một ngôi cho Đàm Đài Minh Nguyệt, hai ngôi còn lại lập cho ông chủ Triệu và Mạnh Bôn. Nhị Bảo ở lại trông mộ để giữ chữ trung thành với chủ. Dương Phương nghĩ tới việc tuy đã giết được Đồ Hắc Hổ nhưng số người chết quá nhiều, Thôi lão đạo, Mạnh Bồn, ông chủ Triệu, Đạm Đài Minh Nguyệt, và cả số lính đã biến thành người quỷ kia thì tâm trạng bỗng trở nên rất ảm đạm. Một mình tiến thẳng lên phía bắc. Khi ngang qua thị trấn Cao Đài không ngờ gặp lại Thôi lão đạo, sau khi gặp đại nạn còn sống sót và trùng phùng, hai người kể lại cho nhau nghe những gì mình đã trải qua. Thôi lão đạo rơi xuống nước nhưng mạng lớn không chết, được người cứu lên, Mạnh Bôn không may đã bỏ mạng. Ông ta lại lo lắng cho Dương Phương lành ít giữ nhiều, khổ nỗi không biết đâu mà tìm. Nhớ lại lần đó hẹn nhau ở thị trấn Cao Đài nên đành tới đây chờ tin tức.
Trang: « 1484950515274 »
Search Engine: ma khoc duoi ho tien donma khoc duoi ho tien don
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3835 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3836 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3837 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3837 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3837 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3837 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Mị Nương Kén Chồng Thời @
*Đừng cố gắng chạy trốn Vì đó là định mệnh
*Ký Ức Thiên Thần
*Bướm em
*Chồng chồng... vợ vợ...
*Mạnh Mẽ Khi Yêu

Text Link: Wap tải game miễn phí

Pair of Vintage Old School Fru