80s toys - Atari. I still have

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 08:30 , Ngày 06/07/25
Chào Mozilla
home
4.5/5


Cô lặng lẽ nhìn anh một cái: “Em phải đi rồi, tạm biệt”. Cô khẽ quay đầu, mái tóc đuôi gà nhẹ nhàng lay động, cô sẽ rời đi ngay lập tức.

Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, anh hắng một tiếng, khó khăn lắm mới mở lời được.

“Em định đi đâu?”

Cô quay người: “Đi ăn cơm”.

“Một mình?”

“Không được sao?”

Anh trợn mắt nhìn cô, bước lên trước mặt cô, ánh mắt như muốn trói cô lại: “Đây chính là cái mà em gọi là niềm hạnh phúc mới?”.

Cô ngẩn người.

“Ngồi thẫn thờ một mình trong quán cà phê cả buổi sáng, một mình đi bộ sang đường, một mình vào rạp chiếu phim, bây giờ lại một mình ăn cơm tối, chẳng nhẽ đây chính là niềm hạnh phúc mới mà em nói đến sao?”

“Sao anh lại biết?”, cô trợn mắt kinh ngạc, “Anh theo dõi em?”.

Anh nhất thời lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Đúng, anh đã đi theo em”.

“Tại sao lại phải làm như vậy?”, cô hỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Bởi vì anh muốn biết cái mà em gọi là niềm hạnh phúc mới là gì, vì anh sợ hôm trước em chỉ nói dối, vì anh không an tâm được, thế nên...”

“Nói đơn giản thì, anh không tin em chứ gì?”, cô cắt ngang lời anh, giọng nói rất nhẹ rất mềm, nhưng lại có hàm ý sâu xa khiến người ta thoáng lạnh sống lưng.

Mạnh Đình Vũ sững sờ.

“Anh cho rằng em vẫn là cô gái non nớt ngày xưa sao? Có phải anh nghĩ là, năm đó anh bỏ rơi em, khiến đến bây giờ em vẫn cô đơn một mình, thế nên anh có trách nhiệm phải chăm sóc em?”

Tại sao ngay khi trách móc anh, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh như không, giọng nói cũng lãnh đạm như thế.

Mạnh Đình Vũ bàng hoàng, trong chốc lát đứng lặng câm, khó khăn lắm mới mở miệng được.

“Anh thừa nhận có nghĩ như thế, chẳng lẽ không phải sao? Tĩnh, không thì tại sao đến bây giờ em vẫn không quen người đàn ông khác? Rõ ràng có rất nhiều người theo đuổi em.”

“Em không quen với người đàn ông khác, bởi vì một mình em cũng có thể sống rất vui vẻ. Anh dám bảo đảm, bên cạnh em có thêm một người đàn ông thì em sẽ vui vẻ hơn không?”

Anh cứng họng.

“Nếu một người đàn ông không có khả năng làm cho em vui vẻ hơn thì em không cần anh ta. Em không hy vọng một người đàn ông làm hỏng niềm vui mỗi ngày của em.”

Tia sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy đang chế nhạo anh ư? Anh không dám chắc chắn. “Em nói một người đàn ông sẽ... làm hỏng niềm vui mỗi ngày của em ư?”

Đây là lần đầu tiên anh được biết đến ý nghĩ này, trước giờ chưa có cô gái nào dám nói vậy trước mặt anh. Họ chỉ mải quanh quẩn xung quanh anh, cầu mong được anh để mắt tới.

“Em nghĩ anh không thể hiểu được”, cô lạnh lùng mỉm cười, dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, “Thì ra mấy năm làm việc ở New York cũng không dạy anh cách tôn trọng phụ nữ, chỉ khiến anh trở thành một người đàn ông gia trưởng, cao ngạo hơn mà thôi”.

Anh là người đàn ông gia trưởng?

Mạnh Đình Vũ nhíu mày, cảm xúc đầu tiên khi đón nhận lời bình phẩm của cô là tức giận, sau đó anh dần tỉnh ngộ.

Anh chăm chú quan sát người phụ nữ đứng trước mặt mình, cô đứng thẳng lưng kiêu hãnh, nhìn thẳng vào mắt anh, không hề run sợ, cũng chẳng lúng túng.


Không, có lẽ không phải anh trở thành một người đàn ông gia trưởng, mà cô đã biến thành một phụ nữ trưởng thành rồi.


Chương 6
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Thì như em thấy, ăn tối.”

Đôi nam nữ ngồi đối diện trên bàn ăn lung linh ánh nến, trong nhà hàng sang trọng tao nhã, chỉ có điều khuôn mặt hai người lạnh băng như đá.

“Sao lại phải ngồi đối diện với em?”, người phụ nữ lạnh lùng chất vấn.

“Vì chỗ này trống mà”, người đàn ông điềm nhiên đáp lại, “Hơn nữa chúng ta cũng là người quen, nhà hàng lại đông khách, anh chẳng nghĩ ra được lý do nào để chúng ta không ngồi cùng bàn cả”.

“Em không hy vọng bữa tối mất ngon”, đôi mắt cô sáng lấp lánh.

“Thế à? Anh thì ngược lại”, anh nhếch mép, “Anh rất hào hứng muốn biết bữa tối tuyệt vời mà em nói rốt cuộc mùi vị ra sao”.

Thẩm Tĩnh ngẩn người không nói được gì.

Trước nay cô chưa từng nói lời thô bạo cay độc với ai như thế, nhưng Mạnh Đình Vũ dường như không hề quan tâm, nhất định chống đối cô.

Bởi vì cô chế giễu anh là kẻ gia trưởng, nên anh thể hiện luôn cho cô xem ư?

Từ khi nào tính khí anh lại trẻ con như vậy?

Cô hiểu anh đang tính toán điều gì, anh muốn ép cô phải nhận thua, anh muốn cô như trước đây, nhõng nhẽo bướng bỉnh, xin xỏ van nài, anh không chịu thừa nhận cô đã không còn là Thẩm Tĩnh của ngày xưa.

Anh không tin cô biết tự chăm sóc bản thân, không tin cô có thể sống cuộc sống độc thân tự do vui vẻ.

Sao anh lại không chịu hiểu chứ?

Thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ, thời gian dạy chúng ta học cách quên, học cách trưởng thành.

Thẩm Tĩnh lắc đầu, coi anh như không khí, vẫy nhân viên phục vụ để gọi món.

Cô tặng cho nhân viên phục vụ một nụ cười hiền hòa: “Hôm nay có món gì đặc biệt không?”.

“Có cá ngừ sống, tươi ngon”, nhân viên giới thiệu, “Làm sushi rất tuyệt”.

“Vậy thì cho tôi một phần sushi cá ngừ. Thêm một xiên thịt gà nướng, trứng cuộn, củ mài, sushi bạch tuộc...”, cô thành thục chọn món.

“Đều là suất một người ăn ạ?”, nhân viên hỏi lại.

“Ngài đây muốn ăn gì sẽ tự gọi”, ánh mắt châm biếm lướt qua Mạnh Đình Vũ.

Anh không chịu thua cũng trợn mắt lên nhìn, giật lấy cuốn menu trong tay cô, vừa nhìn qua đã muốn nín thở.

Thì ra đây là một nhà hàng sushi Nhật, anh chúa ghét những món cá sống như thế này, đã mấy lần định ăn thử, nhưng vẫn không chiến thắng được bản thân.

Anh thần người ra, không biết nên gọi món gì.

Thẩm Tĩnh cười thầm nhìn anh.

Nhìn thì biết anh ta đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đã không ăn được sushi Nhật, lại còn bướng bỉnh theo cô vào đây làm gì, đáng đời!

Cô ung dung chờ đón màn kịch hay.

“Ừm...”, anh cố gắng tìm những món ăn quen thuộc trên menu, “Hay là thịt xiên nướng đi”.

“Thịt gì ạ?”

Anh định nói thịt gà, chợt nhớ ra Thẩm Tĩnh mới gọi thịt gà, liền ngậm miệng luôn, liếc qua menu, thấy những loại khác toàn nội tạng gì đó thì rùng mình sợ hãi.

Anh ghét ăn nội tạng động vật.

“Thịt gà xiên đi”, đắn đo nửa ngày trời, cuối cùng vẫn gọi món giống cô, thật đáng thất vọng.

“Còn gì nữa không ạ?”, nhân viên hỏi tiếp.

Còn có gì nữa? Anh lại lật menu. Bê cả cái nồi lên đây được chứ? Sashimi? Tempura? Khốn khiếp! Cái quán này nổi tiếng món gì chứ? Anh không muốn chọn đại một món, để lộ ra sự kém hiểu biết của mình, rồi phải hứng chịu ánh mắt chế giễu của Thẩm Tĩnh.

Anh lướt nhanh cả cuốn menu, càng muốn tỏ ra sành sỏi, lại càng không biết nên chọn món nào, trong lòng bối rối, trán lấm tấm mồ hôi.

“... Cho anh ta một suất cơm cá chình”, cuối cùng, giọng nói mềm mại của Thẩm Tĩnh cũng giải vây cho anh, “Thêm canh ngao, một đĩa rau xào, và một chai rượu”.

“Vâng”, nhân viên ghi lại thực đơn, lễ phép rời đi. Mạnh Đình Vũ lặng người.

Thẩm Tĩnh nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, càng thấy buồn cười, đôi môi không khỏi cong lên: “Cơm cá chình ở đây rất ngon, là thương hiệu của nhà hàng này, canh ngao rất thanh là vị mà anh thích”.

Anh chấn động, ngơ ngác giương mắt lên: “Em vẫn còn nhớ khẩu vị của anh sao?”.
Trang: « 1171819202129 »
Search Engine: manh me khi yeumanh me khi yeu
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3833 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3834 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3835 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3835 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3835 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3835 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Đại Thiếu Gia Và Cô Gái Côn Đồ
*Me hài ola cập nhật ngày 23/12/2014
*Ai Quyết Định
*7 điều đàn ông thường nói khi họ đang yêu thật lòng
*Mạnh Mẽ Khi Yêu
*Đại Thiếu Gia Và Cô Gái Côn Đồ

Text Link: Wap tải game miễn phí