
Đăng lúc: 02.01.15 / 05:48
994 - Chia sẻ :






Ỏ đây sẽ không ai tin tưởng bọn họ không phải người yêu. . . . .
Tình huống như vậy, khiến Ái Tĩnh có miệng khó trả lời.
Kế hoạch trong tình yêu của cô không phải như thế a!
Cô cho là sẽ rất đơn giản. . . . . . Đơn giản bắt đầu, duyên tận liền kết thúc. . . . . . Không cần công bố, cũng không có chúc phúc. . . . . .
“Thật là muốn hôn em.” Giọng nói khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của cô.
Anh không cho cô thất thần ở trước mặt của anh !
Dưới ánh đèn u ám mập mờ, Hạ Phong ôm hông của Ái Tĩnh, mỉm cười, gương mặt tuấn tú càng ngày càng tà khí, môi của anh nhẹ nhàng vẽ qua viền tai của người yêu, khiến cho cô khẽ run rẩy.
“Không được! Mọi người đang ở đây. . . . . .” Cô một bên cự tuyệt, một bên phối hợp khiêu vũ với bước chân của Hạ Phong.
“Tiểu Tĩnh, mặc dù mới mấy giờ trước, nhưng anh vẫn rất nhớ bộ dáng em ở trên xe . . . . . . Da thịt em nhẵn nhụi , thanh âm rên rỉ uyển chuyển, còn có hưởng ứng nhiệt tình. . . . . . Tất cả tất cả, làm cho anh không cách nào tự kềm chế mà nghĩ tới. . . . . .”
Anh kể lại để cho cô nhớ tới triền miên ở trên xe .
Hạ Phong đối với cô tùy thời cũng nhiệt tình như lửa, để cho cô không thể chống đỡ được.
Nếu ở khách sạn cao cấp trước kia, cô sẽ để cho người đàn ông tựa như sói đói này ăn một bữa chán chê.
“Bảo anh không nên nói nữa! Anh nghe không hiểu quốc ngữ à?” Ái Tĩnh ục ục kêu la, lấy tay che môi của Hạ Phong, ngăn cản anh nói ra nhiều lời mắc cỡ hơn.
Đối mặt trêu đùa trắng trợn của tình nhân, lòng của Ái Tĩnh đều bị vứt đi ngoài chín tầng mây, tỉnh lại đem toàn bộ tinh thần tới ứng phó với anh.
“A?” Bên môi Hạ Phong lộ ra nụ cười tà ác, đầu lưỡi đột nhiên đưa ra, liếm liếm lòng bàn tay người yêu, cảm giác ướt át dọa cô giật mình.
Thật là quá ác liệt rồi !
Hạ Phong không nói lời nào cư nhiên làm ra hành động so với lời của anh còn tà ác gấp trăm lần, khiến trực giác Ái Tĩnh lui về phía sau.
Quá mức hốt hoảng cô căn bản quên cái đại sảnh này thật ra thì cũng không thật sự rộng lớn, trọng tâm không vững, thân thể liền ngã về hướng phía ban công ──
“A!” Cô không nhịn được thét chói tai.
Hạ Phong kịp thời đưa tay ra, nắm ở hông của tình nhân, thuận thế đem khuynh đảo cô kéo về trong ngực, quá trình nguy hiểm khiến sắc mặt Ái Tĩnh trắng bệch.
“Buông em ra!”
“Tại sao?” Hạ Phong hỏi thẳng thừng, một tay thật chặt nắm cả hông của bạn gái, lúc này hai người cũng đã đi tới ban công.
Tay Ái Tĩnh trở thành mục tiêu môi lưỡi Hạ Phong tà ác xâm phạm, bị anh vững vàng nắm chặt, cố định ở trên môi tỉ mỉ thưởng thức.
“Như vậy sẽ bị người ta thấy. . . . . . Không biết xấu hổ!” Cô thấp giọng mắng.
Cô chợt kinh hồn, vừa thẹn vừa tức, cũng không dám làm ra động tác phản kháng tương đối lớn, bởi vì ban công và đại sảnh chỉ cách nhau vẻn vẹn một cái cửa sổ sát đất và rèm màu đậm nặng nề dầy cộm, rất nhiều người vẫn còn ở bên trong phòng khách đi lại, giai điệu du dương không hoàn toàn từ bên trong truyền tới.
Ngăn cách yếu kém và không an toàn như vậy, chỉ cần có bất kỳ tiếng động nào, cũng sẽ khiến mọi người bên trong chú ý.
Thật sự quá tệ. . . . . .
Ái Tĩnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt đùa dai của Hạ Phong, trong nháy mắt, cô giác ngộ bất kể mình nói gì đều vô dụng.
Hạ Phong căn bản là cố ý khi dễ cô, không muốn công khai lòng của anh!
“Đều là người quen, bị nhìn đến thì thế nào?” Hạ Phong nhún nhún vai.
Cô chính là giận anh một bộ dáng cợt nhả, trời sập xuống đều có người chống đỡ! Nhưng cô lại không thể làm gì. . . . . .
Hạ Phong không ngừng chạm khẽ chóp mũi của cô. Nét mặt của cô thật sự quá mê người, để cho anh không nhịn được nghĩ muốn cưng chiều cô thật nhiều. . . . . .
“Hừ!” Ái Tĩnh trốn không thoát, lại không muốn hưởng ứng cử chỉ thân mật của bạn trai , chỉ có quay đầu, lại ngoài ý muốn ở trên cổ người đàn ông, để cho cô thấy chứng cớ xấu hổ.
“Trời ơi!” Cô nhẹ giọng kêu lên.
Trên cổ của Hạ Phong có mấy vết cắn đỏ thẫm . . . . . .
Đó là dấu vết cô lưu lại.
Sắc màu đỏ tươi rõ ràng giống hệt như vết hôn anh in dấu ở trên người của cô, hình ảnh dục vọng tràn đầy mạnh mẽ và lửa nóng quấn quít giống như đèn kéo quân hiện ra ở trước mặt cô.
Vết cắn trên cổ rõ ràng Hạ Phong nhắc nhở cô không thể cãi lại, khi đóc cô hưởng ứng và phối hợp với trêu đùa anh như thế nào . . . . . .
Nhìn thái độ người yêu, khóe miệng Hạ Phong ưu nhã hiện lên nụ cười tà ác lần nữa.
“Em nghĩ tới à!”Anh khơi lên gương mặt xấu hổ đỏ ửng của bạn gái, vô số yêu thương khẽ hôn giống như mưa phùn, không ngừng rơi vào má phấn của cô.
“Ngô. . . . . .” Tiếng rên rỉ ngọt ngấy từ môi đỏ mọng của Ái Tĩnh tràn ra.
Dục vọng nhanh chóng lan tràn, càng không thể cứu vãn.
Anh xâm nhập mạnh mà có lực, bá đạo đoạt đi hô hấp của cô, cô cố gắng lui về phía sau, hy vọng có thể có nhiều không gian thở dốc một chút, nhưng tình nhân của cô căn bản không bỏ cuộc, từng bước tiến tới gần.
Anh vén gấu váy lên, chân dài đứng vào giữa hai chân của cô, dục vọng phái nam nổi lên vuốt ve da thịt cô , khiến cho cô kinh sợ thở gấp không ngừng.
Mà lưỡi của anh cũng không chút kiêng kỵ chui vào trong miệng cô, khắp nơi ngược đãi, chiếm đoạt chất mật trong miệng của cô .
Ái Tĩnh đỏ mặt, đầu lưỡi bị buộc quấn quít với anh.
Kỷ xảo trêu đùa cao siêu của Hạ Phong đã rút đi toàn thân sức lực của cô, cô té ở trên người tình nhân, đầu gối như nhũn ra suýt nữa không cách nào chống đỡ được thân thể của mình.
Cô nhếch nhác trợn mắt nhìn người đàn ông đang khống chế của thân thể mình một cái.
“Ha ha, anh cũng vậy không có biện pháp.” Hạ Phong chỉ có thể cười khổ.
Vốn là anh chỉ là ác tính nghĩ trêu chọc cô, không nghĩ tới “tiểu lão đệ” so với tưởng tượng còn chưa có chướng ngại vật, thế nhưng càng không thể sữa chữa được, hiện tại đang phấn chấn tinh thần, nhất định khoe dũng mãnh mới bằng lòng bỏ qua.
“Tha thứ cho anh, bất kỳ người đàn ông nào bị đôi mát quyến rũ của em nhìn như vậy, cũng rất khó giữ vững lý trí!” Hạ Phong tự lẩm bẩm.
Thật là dục gia chi tội!
Ái Tĩnh đang muốn phản bác, môi đỏ mọng lại bị chặn lên. Hạ Phong cường hãn xâm chiếm môi đỏ mọng khẽ nhếch của Ái Tĩnh, đầu lưỡi quấn đi lên, dùng sức bú.
Anh lần nữa đặt lên môi tràn đầy dục vọng nồng đậm, dẫn dụ người yêu hưởng ứng.
“A. . . . . .” Kỹ thuật hôn cao siêu hòa tan sự chống cự của cô, ý thức từ từ tan rã. . . . . .
Khoái cảm mãnh liệt giống như dòng điện, vọt qua sống lưng của cô, khiến cho cô run rẩy từng trận, Ái Tĩnh khó khăn phát ra thanh âm mắc cỡ yêu kiều.
Rốt cuộc khi Hạ Phong buông ra, nụ hôn nóng bỏng nồng đậm đã sớm đoạt đi hơi sức của Ái Tĩnh, cô chỉ có thể vô lực dựa vào trong ngực của anh thở dốc.
“Cho anh vào đi, được không? Anh không chịu nổi rồi. . . . . .” Hạ Phong ở bên tai tình nhân, dùng giọng nói trầm thấp hỏi ý.
Ái Tĩnh sớm bị nụ hôn nóng bỏng làm tê liệt, căn bản không có sức suy ngĩ, trừ thở ở ngoài, cũng chỉ thở dốc từng ngụm.
“Thật đáng yêu. . . . . .” Hóa thân làm sới đói, người đàn ông dừng mắt nhìn thức ăn tươi ngon trước mắt, cảm thấy nếu không xé nuốt vào bụng thật sự rất có lỗi với mình.
Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá