
Đăng lúc: 02.01.15 / 05:48
987 - Chia sẻ :






“Này, điều này cũng rất quan trọng, cậu phải nghiêm túc cùng mình thảo luận, vẫn còn ở xem ti vi? Anh ta muốn chạy mất á!” Đỗ Ôn Nhu tức giận cầm điều khiển ti vi lên, tắt TV.
“Dày, đang diễn đặc sắc——” Ái Tĩnh kêu oa oa, nhưng Đỗ Ôn Nhu cũng không đem điều khiển ti vi trả cho cô.
“Buồn ngủ, hai người các cậu ở phòng khách ầm ỹ cái gì?” Chân Khả nghe được phòng khách có tiếng kêu gào, vội vàng c
chạy đến tham gia náo nhiệt.
“Các cậu nhìn. . . . . .”
Đỗ Ôn Nhu hiến vật quý giống như nhau, đồng thời đem tạp chí số mới nhất lấy ra, bên trong báo viết tình huống tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị đang hẹn hò, lại còn cùng một nữ minh tinh ra vào khách sạn .
“Hoa tâm đại củ cải!” Chân Khả đạt đến chán ghét phê bình.
“Anh ấy trước kia cũng như vậy, có cái gì ly kỳ?Mình sớm thấy nhưng không thể trách rồi.” Ái Tĩnh đẩy đẩy mắt kiếng, đối với tình huống này cũng không lưu tâm.
“Anh ta cũng là bạn trai của cậu, cậu phải quản lý a!” Đỗ Ôn Nhu xem thường.
“Mặc dù bên ngoài xã giao không thể miễn, anh ta cũng phải bận tâm cảm thụ của cậu, không thể để cho những hình này tại lưu truyền bên ngoài chứ?” Đánh răng xong, Hướng Duy Mỹ cũng chạy đến.
Trên thực tế, cô ở chỗ Phó Kính Dương liền nhìn thấy bài báo này—— anh ấy còn đặc biệt đem tạp chí nhận được giấu vào góc, nhưng kì lạ là vẫn bị cô tìm thấy.
“Cũng không biết lúc nào sẽ chia tay, quản anh ấy khỉ gió nhiều như vậy làm gì?” Ái Tĩnh lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
Thái độ của cô đối với mọi cử động của Hạ Phong ở bên ngoài là không nhìn không nghe .
Không liên quan chuyện của cô!
“Cậu như vậy. . . . . .” Ba người phụ nữ trợn tròn mắt. Không nghĩ tới Ái Tĩnh lại nói yêu thương là như vậy? Khó trách Hạ Phong to gan như vậy.
“Không có sao, mình muốn đi ngủ.” Ái Tĩnh không muốn bàn lại, để gối ôm xuống, nhanh chóng đi khỏi phòng khách.
Cô không muốn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị em tốt.
Ban đầu cô cũng biết Hạ Phong nhất định sẽ có người phụ nữ khác. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cô không chịu công khai tình yêu.
Hiện tại, nhìn tấm hình tạp chí Bát Quái, cô cũng bị liên lụy thành đối tượng thảo luận, còn
phải chịu đựng ánh mắt thương hại của mọi người.
Ai, ngày mai thật không muốn đi làm. . . . . .
“Anh. . . . . .” Ái Tĩnh ngưng mắt nhìn Hạ Phong.
“Như thế nào?” Người đàn ông bình tĩnh nhìn bạn gái, trong lòng lại vui mừng chờ bão táp sắp tới .
“Tại sao còn phải hẹn em ra ngoài?” Ái Tĩnh khẽ nhíu mày, không hiểu.
“Tại sao không? Anh mới phát hiện nhà hàng ăn ngon, sẽ dẫn em tới đó thưởng thức a!” Anh còn đặc biệt đem cả nhà hàng đều bao hết rồi.
Chờ Ái Tĩnh hung hăng phát tiết xong, nhà hàng sẽ để nhạc công trình diễn tại chỗ, mà anh sẽ ở phía sau gió êm sóng lặng, lấy ra bó hoa cùng nhẫn kim cương, tại chỗ hướng Ái Tĩnh cầu hôn.
Anh sẽ cam kết với Ái Tĩnh, cưới xong tuyệt đối không trăng hoa, bởi vì sự xuất hiện của cô đã khiến anh đang chìm đắm trong tình yêu .
Chỉ cần cô nguyện ý gả cho anh, anh nhất định không hề cùng những người phụ nữ khác xuất thiện ở nơi công cộng nữa. . . . . . Trong lòng Hạ Phong hiện lên đủ loại hính ảnh lãng mạn, phô trương khiến phụ nữ vui vẻ .
“Mà em cho là chúng ta đã xong rồi, căn bản không cần trở lại những chỗ tiêu tiền này.” Ái Tĩnh êm ái bày tỏ.
“Gì? !” Anh chuyên tâm tưởng tượng cũng không có lời kịch này a!
Hạ Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ của bạn gái.
” Anh không phải là đối với em không có hứng thú sao? Vậy thì anh cảm thấy chưa nói rõ ràng liền chia tay rất không đúng, mới tìm em ra ngoài ăn một bữa, thuận tiện nói sao?”
Ái Tĩnh cắt một miếng thức ăn nhỏ bỏ vào trong miệng.
Ừ, thịt bò rất mềm, ăn siêu cấp ngon.
Cô cảm thấy sau khi trưởng thành biểu hiện của Hạ Phong coi như thành thục, còn dẫn cô đi ăn một bữa cơm cuối cùng, không có quang minh chính đại đem cô quên đi. . . . . . Như vậy tính rất tốt rồi.
Dù sao bọn họ đều không phải là học sinh trung học cấp hai rồi, thành người lớn rồi cũng nên có phương thức yêu đương khác.
“Không phải! Ai nói muốn chia tay hay sao? !” Hạ Phong nhanh tức điên.
Cái này không có phụ nữ thần kinh!
Vì kích thích suy nghĩ chậm chạp của cô, anh mới cùng nữ minh tinh ôm ôm ấp ấp, còn bị tạp chí Bát Quái chụp được hình, mà cô thế nhưng. . . . . .
“Di, nhưng là em đã chuẩn bị phải chia tay xong. . . . . .” Ái Tĩnh lúc này mới ngẩng đầu kinh ngạc, đưa mắt nhìn người đàn ông đang tức giận.
“Anh không cần chia tay!” Hạ Phong xúc động bóp vỡ cái ly .
“Tại sao?”
“Anh rất thích em, cũng muốn cưới em về nhà, anh sao lại chia tay với em?” Hạ Phong đã giận đến đem lá bài nói ra toàn bộ.
“Mà anh không thể nào cứ cùng một người lên giường liền kết hôn a!” Ái Tĩnh rất la hét.
“Em có thể yêu cầu anh, anh sẽ thay đổi a!” Hạ Phong thở phì phò phản bác.
“Anh không quản được dây lưng của mình, còn phải em giúp anh giữ chặt sao?” Ái Tĩnh không tử tế hỏi ngược lại.
“Em. . . . . .” Anh muốn thao thao bất tuyệt lại lần nữa nghẹn ở trong cổ.
Đắm chìm bể tình mấy ngày nay, để cho anh thậm đã chí quên người phụ nữ của anh vốn là ăn nói khéo léo cỡ nào.
“Em không muốn ăn, em muốn về nhà!” Bỏ lại dao nĩa, Ái Tĩnh bị tình huống hỗn loạn trước mắt làm cho không có tâm tình ăn cơm.
Cô phải trở về suy nghĩ một chút nên xử lý chuyện này như thế nào.
Có lẽ cô nên hiểu rõ ràng chính là, nên xử lý Hạ Phong như thế nào . . . . . .
“Không được! Anh không để cho em đi.” Áp chế cổ tay mảnh khảnh, người đàn ông bá đạo nhìn chằm chằm cô, không để cho cô rời đi.
“Anh. . . . . .” Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông đang nổi điên .
Anh lại tới! Hai người có “quan hệ” sau lần ước hẹn đầu, cũng là anh mạnh như vậy vội vã ép cô, liều mạng muốn dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm.
“Em dám lãng phí của tâm ý của anh, anh liền ở chỗ này muốn em!” Hạ Phong hung tợn uy hiếp.
“Anh dám? !” Ái Tĩnh không chịu yếu thế nhìn chằm chằm anh.
“Em có thể thử xem anh rốt cuộc có dám hay không!” Hạ Phong nhìn chằm chằm cô. Tối nay anh không đếm xỉa đến rồi!
Ái Tĩnh phải cắn răng, cũng không cử động thân thể.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cô cũng không muốn trước mặt nhiều phục vụ như vậy trình kích tình nóng bỏng!
Cho nên cô tạm thời án binh bất động trước, quyết định trước tiên đem bữa cơm này ăn xong, nhìn xem anh lại muốn giở trò quỷ gì. . . . . .
“Hạ Phong! Anh điên rồi phải hay không?” Thanh âm Ái Tĩnh cắn răng nghiến lợi từ trong phòng ăn bao riêng truyền ra .
“Làm sao em biết?” Hạ Phong dồn dập đáp lại, không ngừng gặm cắn vành tai của cô, bàn tay không ngừng bóp xoa bộ ngực mềm mại.
Đụng phải Ái Tĩnh, cả người anh tựa như sống lại lần nữa, cảm giác phiền muộn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vội vàng thở dốc điên cuồng.
“Em không phải biết anh vì em, đã sớm điên rồi sao?” Hạ Phong hỗn loạn thở hổn hển.
Người phụ nữ trong ngực khiến cho anh kích động không dứt, anh không thể không có cô!
Mặc dù sớm hiểu mình đối cô yêu say đắm, nhưng anh không nghĩ tới, trường hợp mất khống ch
Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá