
Đăng lúc: 02.01.15 / 07:02
843 - Chia sẻ :






“A, vậy thì thế nào?” Rõ ràng sợ đến lông mi đều đang run rẩy, Đường Y Nặc vẫn còn bày ra thái độ không thèm quan tâm.
Diệp Hân Dương há mồm muốn nói, nhưng mà rốt cuộc không nói gì nữa, nắm chặt quả đấm, trầm giọng lưu lại một câu: “A, anh đi nha.” Cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Y Nặc thấy anh đi, đáy lòng chợt sinh một cỗ lửa giận không giải thích được, giận đến cắn môi, đợi đến khi anh đi xa không nhìn thấy nữa, mới một tay lấy toàn bộ gối ôm có thể đụng đến trong tầm tay ném xuống mặt đất, có lẽ lúc ấy cô cũng không phải muốn cự tuyệt, chỉ là có chút bỏ xuống mặt mũi không được, dù sao trước mắt hai người đang ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nếu như Diệp Hân Dương có thể hạ thấp thái độ dỗ dành cô ……
Vậy mà Diệp Hân Dương đắn đo về tình cảm của mình đối với Đường Y Nặc càng ngày càng sâu sắc, cho dù anh có thể khống chế mình không được động tay động chân với Đường Y Nặc, nhưng không cách nào coi thường phản ứng sinh lý của mình khi từ trong mộng tỉnh lại, mà nếu như điều đó bị Đường Y Nặc, nhất định sẽ bị ghét một cách triệt để, cho nên nghe được lời cự tuyệt lạnh như băng từ cô gái nhỏ, ngược lại Diệp Hân Dương thở phào nhẹ nhõm, liền trực tiếp đi ra ngoài.
Bởi vì công việc của Đường Trung Đường bận rộn nên thường ở bên ngoài, cuối cùng chỉ có bảo mẫu chăm sóc Đường Y Nặc, nhưng Đường Y Nặc không có cảm kích, tình nguyện ở trong phòng run rẩy sợ hãi, trừ cha hoặc anh Diệp cũng không nguyện cho ai khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, từ trước đến giờ cô là cô bé kiêu ngạo tột cùng.
Một đêm này, ngoài cửa sổ mưa gió gào thét, cô núp ở trong chăn, trừ sợ ra, còn có một loại cảm xúc xa lạ đang lên men, trong đầu hồi tưởng bóng dáng cũng không quay đầu lại rời đi, cảm giác hết sức uất ức.
Ngay lúc đó cô vẫn không cách nào giải thích tâm tình xa lạ lại rối rắm kia của mình,cho đến mười ba tuổi năm ấy, Đường Y Nặc tham gia trại hè, ở một hoàn cảnh không quen trong cuộc đời, một ngày đó, thế nhưng bầu trời tối tăm một mảnh, đài khí tượng nói là bão sắp đến, gió thổi ào ào đến nỗi lỗ tai con người đều phát đau, cô ôm đầu gối núp ở góc giường, giống như làm vậy mới có thể sinh ra dũng khí, chống đỡ sấm sét vang dội sắp tới này.
Sau đó điện thoại di động vang lên, ở trên màn hình lóe lên, là số điện thoại của Diệp Hân Dương, Đường Y Nặc cơ hồ là nhấn phím kết nối ngay lập tức, từ một người ở thành phố khác truyền tới giọng nói ôn hòa trong sang của thiếu niên giọng, không khỏi an ủi tâm tình khủng hoảng của cô.
Nếu như không có một câu nói của thiếu niên này. . . . . có lẽ cô không cách nào có thể biết được tâm tình tám tuổi năm ấy của mình.
Diệp Hân Dương nói: “Em tận lực sớm trở về đi, em tham gia trại hè ở thành phố nhưng là lại là nơi bão có nguy cơ đến nhất, hiện tại Đường tiên sinh cả ngày lẫn đêm đều xem dự báo thời tiết, chỉ sợ em gặp chuyện không may, anh vừa đi học về, ông liền thúc giục anh gọi điện thoại cho em.” Thật ra thì anh mới là cái người lo lắng đến thần chí điên đảo, chỉ là sợ lời nói của mình không có phân lượng, mới đem Đường Trung Đường làm lá chắn, hi vọng cô gái bốc đồng này có thể nghe lọt.
Vậy mà anh bổ sung nghe vào trong tai của cô gái nhỏ, lại thay đổi hoàn toàn tình hình.
Thì ra là chỉ là bị cha bắt ép, Đường Y Nặc chợt cảm thấy tay chân lạnh cả người, ngoài cửa sổ bị bóng tối ép tới không thấy một tia ánh sáng, từng tiếng sấm động trời đánh xuống liên tục giống như đang ở trên đỉnh đầu, tùy thời có thể đem cô đánh tan xương nát thịt.
“Làm phiền anh lo lắng!” Đường Y Nặc xúc động cúp điện thoại di động.
Cô nhớ tới tám tuổi năm ấy, cũng là một ngày mưa sa gió bão như vậy, mặc dù lúc ấy cô mắt lạnh cự tuyệt ý tốt của Diệp Hân Dương, nhưng đó cũng không phải là chủ ý của cô. Vốn chính là cô bé bị làm hư, trước lại bị Diệp Hân Dương ghét bỏ như vậy, mấy ngày rồi cũng không chịu hảo hảo nói lời xin lỗi với cô, thấy cô là làm mặt lạnh như thường ngày, tỏ rõ là đang cố tình gây sự với cô.
Đủ loại nhân tố tích lũy buồn bực chất đống ở ngực, cơ hồ làm cô khổ sở không biết như thế nào cho phải, vào lúc này đầu sỏ gây nên Diệp Hân Dương lại đụng vào họng súng, làm thế nào cô có thể khống chế được tính khí?
Hôm nay cô như vậy, coi như là tám tuổi cô cố gắng đè nén, nhiều lắm là mắt lạnh đối với nhau, miệng cũng không có nói ra những từ ngữ độc ác, đổi lại hôm nay,cô gần như không cách nào dễ dàng tha thứ sự bỏ rơi lạnh nhạt của thiếu, cô luôn có thể nghĩ ra rất nhiều tầng tầng lớp lớp biện pháp độc ác, đem tổn thương thiếu niên gây ra cho mình, lấy phương thức bất động thanh sắc mà trả thù.
Cô tự giễu cười một tiếng, lần nữa lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Trung Đường , “Cha, con rất sợ, một khắc cũng đợi không nổi nữa, có thể để cho Hân Dương tới đón con về hay không?”
Yêu cầu của con gái lớn hơn trời, cho dù Đường Trung Đường cảm thấy có lỗi đối với Diệp Hân Dương, cũng chưa đến mức phải cự tuyệt yêu cầu của con gái, mà từ trước đến giờ Diệp Hân Dương rất nghe lời Đường Trung Đường, sẽ không bất mãn, mà nghiêm túc thực hiện.
Vì vậy, sau hơn hai giờ, Diệp Hân Dương xuất hiện ở cửa kí túc xá của cô, toàn thân ướt đẫm, tóc đen một túm một túm phủ lên trên mặt, càng nổi bật lên lông mày đen nhánh, con mắt như giọt nước sơn, thế nhưng hai con ngươi nhìn cô, bên trong xuất hiện tâm tình phức tạp mơ hồ.
Đường Y Nặc vô duyên vô cớ nổi cáu, lại càng thêm ưỡn lưng thẳng tắp, ra lệnh cho Diệp Hân Dương giúp một tay đem hành lý chuyển lên xe, về phần vấn đề xin nghỉ trại hè, cô biết căn bản không cần lo lắng, cha sẽ đem tất cả làm xong.
Một đường mưa gió chạy nhanh về nhà, đã là ba giờ sáng.
Đường Y Nặc bị người cha vẫn chờ đến bây giờ đẩy mạnh vào phòng tắm, lúc cùng bóng dáng ướt nhẹp lướt qua nhau thì bắt gặp thân hình mát lạnh tuần tú của thiếu niên, tóc đen ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước tí tách.
Cô biết Diệp Hân Dương gần đây đang thực tập, anh bị cô giằng co một đêm, ngày thứ hai nhất định sẽ không có tinh thần, lấy cá tính của anh thì chắc chắn sống chết vẫn chịu đựng, đến lúc đó sợ rằng sẽ càng khó chịu.
Vô duyên vô cớ cảm giác thật phiền não, một chút cũng không có khoái cảm trả thù thành công.
Nước nóng hoa lạp lạp rơi xuống, Đường Y Nặc nhìn hơi nước mông lung trong phòng tắm, chợt có chút hoài nghi mình có phải đang khóc hay không, cô không muốn trả thù Diệp Hân Dương, tuyệt không nghĩ, giày vò người trong lòng, cô chỉ càng khó chịu hơn, nhưng tính tình của cô chính là như vậy, quật cường, cường ngạnh, tùy hứng, kiêu căng. . . . . . Ngay cả mình cũng ghét!
Cô không cách nào khống chế những từ ngữ hung ác đối với anh.
Không, có lẽ là cô biết, thật sự nếu không sử dụng một chút thủ đoạn, anh càng ngày càng xuất sắc sợ rằng sẽ cách cô càng ngày càng xa, cho đến khi cô không thể tiếp tục sánh bằng, cho nên chỉ cần có thể làm anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, vô luận làm chuyện gì, cô không cần quan tâm..
Chỉ cần, có thể đem anh giữ ở bên người.
Chỉ cần, có thể từ trong mắt anh nhìn thấy bóng dáng của bản thân.
Chỉ cần, anh có thể nói với bản thân, không đem mình làm thành người tàng hình.
Cho dù anh ôm oán hận đặt trên người cô, cho dù trong ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy chán ghét, cho dù giọng điệu anh nói với mình không kiên nhẫn như vậy. . . . . . Cô toàn bộ có thể làm như không biết.
Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá