
Đăng lúc: 02.01.15 / 07:02
763 - Chia sẻ :






“Con heo nhỏ lười biếng, thật là giỏi ngủ a.” Diệp Hân Dương đem cái cảm xúc quấy rối anh suốt cả đường đi gác qua một bên, vừa nhìn thấy cô đ
đợi anh tại nơi mà chính mình có thể chạm tay đến, thì có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
“Em mới không phải con heo nhỏ lười biếng.” Đường Y Nặc nhỏ giọng ấm ức: “Em chỉ là quá mệt mỏi, tối hôm qua làm thế nào cũng ngủ không được.”
“Không phải là nhớ anh nhớ tới không ngủ được chứ hả?” Diệp Hân Dương nhướng hàng mày thâm thúy.
Đường Y Nặc chợt nắm tay anh lên, đưa đến bên môi hôn một cái, mười phần khiêu khích nói: “Nếu như, em nói phải thì sao?”
“Như vậy, anh sẽ rất hao tâm tổn trí a!”
Giọng điệu của anh vô cùng đáng đánh đòn, làm Đường Y Nặc tức giận vung tay muốn đánh anh.
“Các vị hành khách. . . . . .” Chợt thanh âm lễ phép của tiếp viên hàng không vang lên, lại làm cho tay của cô dừng ở giữa không trung, cô thật là vô dụng, sắm vai Thư Mi thật tốt cũng làm không được, thiếu chút nữa lại muốn để lộ bản tính!
“Quên đi, dù sao máy bay sắp hạ cánh rồi, bỏ qua cho anh một là được.” Cô phẫn nộ thu tay lại.
Diệp Hân Dương không nhìn ra tâm tư rối rắm của cô, cười đến lông mày cong cong, “Cảm ơn em giơ cao đánh khẽ, ừ, coi như để cảm ơn, buổi tối anh sẽ cho em một sự kinh ngạc vui mừng, kính xin chờ đợi.”
Đường Y Nặc không có vẻ gì là nhàn hạ thoải mái đi tranh luận đó rốt cuộc là một “Cái dạng kinh hỉ gì”, nhìn anh cười đến vui vẻ, đột nhiên đáy lòng nổi lên một loại cảm xúc trái ngược, gọi là ghen tỵ.
Ghen tỵ vì người thực sự được Diệp Hân Dương cười nói tặng cho một điều kinh hỉ là Thư Mi, rất khổ sở, nhưng vẫn là luyến tiếc buông ra sự dịu dàng như vậy.
Đây là một miền đất xa lạ, kéo chặt tay Diệp Hân Dương, gắt gao theo sát bước chân của anh.
Diệp Hân Dương thật sự đã từng tới đây, rất quen thuộc, leo lên một chiếc tắc xi nói với tài xế: “Đi Đại Nghiên Cổ Thành.”
Tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi hay nói, nước da đen, nhìn qua hết sức trung hậu thành thật, “Hai vị là lần đầu tiên tới Lệ Giang đi, tôi có một người bạn đang ở trong thành cổ mở khách sạn, được vô cùng đó, có hứng thú xem một chút hay không, có tôi giới thiệu, có lẽ còn có thể được giảm giá đó!”
“Không phải lần đầu tiên.” Diệp Hân Dương chợt nắm chặt tay cô, “Đây là lần thứ hai.”
Trong lòng Đường Y Nặc như bị kim đâm vào.
Tài xế kiêu ngạo cực kỳ, “Lệ Giang chúng tôi chính là một thành phố nhân khí rất cao, rất nhiều đôi tình nhân chính là vừa đến Lệ Giang, liền không bao giờ đi nữa.”
“Chúng tôi không phải người yêu!”
Đường Y Nặc giận dỗi phản bác, giống như nói như vậy thì Thư Mi cùng Diệp Hân Dương cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Tài xế cười cười, không để tâm, bọn họ vừa lên xe, anh liền chú ý tới quan hệ tế nhị như có như không giữa bọn họ, nói không phải là người yêu đại khái cũng chỉ vì hai người yêu nhau đang cáu kỉnh mà thôi.
Diệp Hân Dương cũng không nói gì, nói với tài xế: “Liền chở chúng tôi khách sạn mà anh giới thiệu đi, cảm ơn.”
Ở nơi Cổ Thành yên tĩnh có một nhà trọ, trong đó có một cái sân nho nhỏ đầy cây cối xanh biếc, trong sân có một cái bàn đá hình tròn, hai bên trái phải đặt mấy cái ghế nằm kiểu cũ, mang lại một phong vị khác.
Diệp Hân Dương muốn một căn phòng có giường lớn xa hoa, vào xem mới phát hiện cái giường lớn hoa văn chạm trổ thật đúng là lớn, cũng không kém chút nào so với cái giường king-size của Đường đại tiểu thư, quanh giường lụa trắng mềm nhẹ rủ xuống, bên ngoài lụa trắng còn dùng một vòng các chuỗi hạt châu nhỏ thủ công bao lấy, vô cùng độc đáo.
“Lần trước tới cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, bởi vì lộ phí có hạn, nên vào quán trọ thanh niên một phòng tám người, ngay cả nhà vệ sinh cũng phải lượn quanh một vòng lớn.” Diệp Hân Dương ngã mình xuống ghế nằm cảm thán.
Đường Y Nặc đối với quán trọ thanh niên không hiểu được bao nhiêu, nhưng đặc biệt chú ý tới bốn chữ “một phòng tám người “, trong hoàn cảnh tồi tệ ở chỗ đó, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện tình quá tệ mới đúng, chẳng hạn như ××○○.
Tâm tình sa sút kể từ lúc xuống máy bay dần dần sáng lại rồi, cô từ trong va-li hành lí lấy ra một bộ quần áo quay người đi vào phòng tắm, chợt nhô đầu ra, “Cho nên lần này chúng ta càng phải chơi thật vui, em đi tắm trước, nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để chơi cho sảng khoái.”
Diệp Hân Dương không nói một từ, ý cười trong mắt lại dịu dàng đến nỗi ngay cả hoa cũng muốn say mê.
“Anh Diệp, chỗ này chỉ có một cái giường a!”
Đi xuống ăn một bữa thật ngon, rồi tùy ý đi lòng vòng trong thành cổ náo nhiệt này, quay về chia nhau vọt vào tắm rửa, bây giờ cách thời điểm bọn họ vừa bước vào khách sạn này ít nhất bốn năm tiếng rồi, Đường Y Nặc cư nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới, chỉ vào chiếc giường lớn duy nhất trong phòng kêu lên.
“Có vấn đề gì không?” Diệp Hân Dương không chút để ý trả lời một câu.
Đường Y Nặc nuốt một ngụm nước bọt, hơi ấp úng nói: “Hôm qua không phải anh nói nếu em khôi phục rồi, cũng sẽ không sợ, có thể ngủ một mình sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Hân Dương thừa nhận còn không giấu giếm nói: “Có điều, cũng chưa nói không thể ngủ cùng nhau.”
Đường Y Nặc trợn to hai mắt.
Diệp Hân Dương nhướng mày cười đến có chút xấu xa, “Lúc xuống máy bay không phải đã đồng ý cho em một kinh hỉ sao? Em đã nhớ anh như vậy, còn nhớ anh đến không ngủ được, mặc dù cá nhân anh đối với điểm này rất bối rối a, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định hy sinh thân mình, thành toàn cho người ta, như thế nào, đủ kinh hỉ chứ?”
“Phải là kinh sợ chứ?” Đường Y Nặc bĩu môi.
“Đúng là một tiểu bại hoại, lại còn nói xạo, em xem khóe miệng của em cũng nhếch lên rồi. . . .”
Đường Y Nặc cố gắng muốn kéo xuống đôi môi đang nhếch lên, cuối cùng vẫn là tuyên bố thất bại, dứt khoát xoay người đi, kéo tấm mành bằng sa mỏng ra rồi bò lên giường, “Ngủ thôi, phải bồi dưỡng đầy đủ tinh thần và thể lực thì ngày mai mới có thể đi chơi thỏa thích chứ!”
Sau lưng nhanh chóng đặt lên một thân thể ấm áp, cô theo bản năng tiếp cận nguồn nhiệt kia, nhưng nguồn nhiệt ấy giống như cố tình đối nghịch với cô, càng lùi càng xa, có chút căm giận trở mình, vừa vặn trông thấy một đôi tròng mắt đen tràn đầy ý cười.
“Cái giường này thật đúng là lớn, bốn năm người ngủ cũng dư dả!”
Đường Y Nặc quay đầu lại nhìn hơn phân nửa cái giường này, cảm thấy hết sức tiếc nuối, không khỏi lầm bầm một câu: “Nhỏ một chút mới tốt, xem anh tránh đi chỗ nào!”
Diệp Hân Dương nghe được rõ ràng, lại bày ra bộ dáng không biết gì cả, theo lệ dùng lời nói lúc trước của Đường Y Nặc để thay đổi đề tài, hoàn trả y nguyên: “Ngủ thôi, phải bồi dưỡng đầy đủ tinh thần và thể lực thì ngày mai mới có thể đi chơi thỏa thích chứ!”
Đường Y Nặc tức giận lên rồi, cố tình lại chặn họng cô, làm cho cô không còn lời nào để nói, chỉ có thể oán hận kéo chăn qua, lật người lại, đem cái đầu nhỏ áp chế không hướng về phía anh, trong lòng lại nhớ tới mình lúc có trí óc của đứa bé năm tuổi, cho dù nghe ra ngụ ý của người này, cũng có thể làm bộ nghe không hiểu, đeo bám dai dẳng, luôn có cách dựa vào trong ngực anh ngủ.
Nhưng bây giờ trên danh nghĩa là “Thư Mi mười chín tuổi khéo hiể
Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá