ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 04:06 , Ngày 20/05/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Bởi có khi người phải đau đớn đầu tiên sẽ là người được giải thoát đầu tiên.
Gọi điện thoại đặt xong vé máy bay đến Côn Minh, khoảng mười giờ vé mới được đưa đến, tôi tranh thủ khoảng thời gian trống để chuẩn bị hai bộ quần áo mang đi. Khi sắp xếp xong xuôi, mặt trời mới bắt đầu ló rạng từ đằng đông.
Tôi bấm máy gọi điện cho Vân Phong.
“A lô…”, người nhận điện thoại của anh ấy là nữ, nghe giọng khàn khàn đầy vẻ uể oải, giống như đang ngủ bị người ta đánh thức vậy.
“A lô?”.
Tôi siết chặt điện thoại, hơi thất thần rồi lập tức hiểu ra điều đó có nghĩa là gì, dù trong lòng vẫn hy vọng vào một vận may. Tôi nghĩ chắc chắn mình đã gọi nhầm máy, nên đưa điện thoại xuống nhìn lại màn hình, rõ ràng trên đó còn hiển hiện số máy của Vân Phong. Cắn môi, hít một hơi thật sâu đè nén cơn hoảng loạn trong lòng mình xuống, tôi hỏi:
“Xin hỏi Lý Vân Phong đâu?”.
“A! Là Tiểu Ảnh à? Mình là Thanh Lâm đây. Đêm qua cả hội bọn mình đi ra ngoài chơi, Vân Phong nhà cậu để quên điện thoại trong túi xách của mình”. Bên đó vang lên giọng nói vui vẻ của Thanh Lâm, xem chừng cô ấy đã tỉnh ngủ hẳn rồi. Tôi thầm thở phào một tiếng, bởi vì Thanh Lâm, Vân Phong và tôi là bạn thân hồi đại học, Thanh Lâm và Vân Phong thân thiết với nhau như anh em ruột vậy. Hơn nữa gia đình Thanh Lâm và gia đinh Vân Phong cũng có quan hệ làm ăn, từ nhỏ đã quen biết nhau. Theo như lời Thanh Lâm nói, nếu có chuyện gì với nhau thì cũng đã có từ lâu rồi, nào đợi đến lượt tôi? Thế nên tôi có thể không tin tưởng bất cứ người con gái nào, nhưng riêng Thanh Lâm thì tin một trăm phần trăm, thậm chí còn thường xuyên nói đùa rằng bọn họ có thể coi như bạn thanh mai trúc mã được.
“Vậy thì để mình gọi đến nhà anh ấy. Thanh Lâm, nhà mình có chuyện rồi, mình phải đi ngay đến Lệ Giang bây giờ”.
“Hả? Là chuyện gì?”, Thanh Lâm vội vàng hỏi ngay, liền đó là một tiếng rên “ai da” như vừa va phải thứ gì. Tôi nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên rõ mồn một ngay sau đó, âm thanh này không thể quen thuộc hơn, là tiếng chuông gió. Ba đứa chúng tôi có một chiếc chuông gió giống hệt nhau, tôi và Vân Phong đều treo ở đầu giường, còn Thanh Lâm vì thích nghe thấy tiếng chuông trong trẻo cả khi đang ngủ nên treo ngay bên ngoài cửa sổ. Chỉ cần hơi có gió nhẹ thổi qua, cũng có thể nghe thấy tiếng chuông, tuy nhiên hiện giờ Thanh Lâm đang ngồi trên giường nghe điện thoại nên việc tôi nghe thấy tiếng chuông gió rõ ràng đến vậy thực không dễ chút nào. Nhưng khi đó tôi quả thật không còn tâm trạng đâu để lưu ý đến những chuyện vặt vãnh như vậy nữa.
“Chờ khi về mình sẽ nói rõ! Bây giờ mình đang thấy rối bời!”.
“Yên tâm đi Tiểu Ảnh, bất kể xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có tụi mình. Biết chưa?”.
Nghe Thanh Lâm nói vậy, tôi thấy mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Giờ đây tình cảnh của tôi còn bất lực hơn cả người đang đuối nước nữa kìa. Bị rơi xuống đầm lầy, ngay cả nhúc nhích cũng không nổi, chỉ có thể giương mắt nhìn bùn nước dần dần nhấn chìm mình, sau đó nuốt gọn lấy. Câu nói của Thanh Lâm khiến tôi tìm được một điểm tựa, dù rằng cũng chẳng thể giúp được gì song trong giờ phút này đối với tôi mà nói, tình bạn và tình thân đều đáng quý vô cùng.
“Ừ, mình biết rồi. Khi nào lo liệu xong mình sẽ về kể đầu đuôi cho cậu”.
Vân Phong nghe điện thoại nói muốn đưa tôi đi, song tôi từ chối. Thực ra trong lòng rất muốn anh ấy đi cùng, nhưng tôi sợ, tôi luôn cảm thấy bất an, sợ sẽ có chuyện gì đó xảy đến với anh. Dù rằng trong những câu chuyện tôi được nghe từ trước đến nay, người chết đều là nữ, nhưng tôi vẫn không hoàn toàn tin vào điều đó. Cũng giống như việc người chết đều là cô dâu vậy, cái chết của Tiểu Cổ khiến cho tôi ý thức được rằng oán khí của nó hiện giờ đã không còn giới hạn với riêng các cô dâu. Ngoài việc sợ sẽ có chuyện xảy ra với Vân Phong, trong tiềm thức của mình, tôi cũng không muốn anh biết điều gì cả. Còn nhớ lần đầu tiên đến nhà Vân Phong, chỉ ba ngày sau mẹ anh đã tìm hiểu hết ngọn ngành hoàn cảnh gia đình tôi, ngăn cản không cho chúng tôi qua lại với nhau. Mẹ anh là một người mê tín, bà cho rằng những người trong gia đình tôi đều không lành. Chẳng dễ dàng gì để được gia đình anh chấp nhận tình yêu đó, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện gì rắc rối, chắc chắn chúng tôi chỉ còn đường giải tán. Một người kiêu hãnh như tôi cũng không thể không cúi đầu để chấp nhận những ánh mắt và cách nghĩ của thế tục.
Chẳng dám nghĩ ngợi thêm nữa, chỉ mong chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc, tuy nhiên nếu chỉ dựa vào khả năng của bản thân tôi, liệu có thể vãn hồi mọi thứ?
Tôi nhớ đến Đường Triêu, người đàn ông thông hiểu về siêu nhiên đó.
Bấm số máy của anh ta, song điện thoại đã tắt. Vì vẫn còn ba tiếng nữa vé máy bay mới được đưa tới nên tôi gọi xe đi đến cửa hàng đồ cổ của Đường Triêu.
Cửa hàng đang mở, thấy một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi ngồi trên chiếc ghế chạm bằng gốc cây, tôi hỏi:
“Bác ơi, Đường Triêu có ở đây không ạ?”.
“Đường Triêu à?”, ông già ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng đôi mắt đã đục ngầu, một lát sau mới nói: “Cậu ấy đi ngoại tỉnh rồi!”.
“Đi ngoại tỉnh ạ? Nhưng hôm qua cháu vẫn gặp anh ấy mà! Không thấy anh ấy nói gi”.
“Nhà cậu ấy ở ngoại tỉnh, hiện giờ sức khỏe mẹ cậu ấy không ổn nên muốn Đường Triêu về một chuyến. Tôi chỉ được nhờ đến đây trông nom cửa hàng thôi”.
“Vậy khi nào anh ấy quay lại ạ?”.
“Không quay về ngay đâu. Nếu có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đến cậu ấy”.
“Cảm ơn bác, cháu sẽ tự gọi điện thoại di động cho anh ấy”.
“Được!”. Nói xong, ông ta cụp mắt xuống, không nhìn tôi nữa mà tập trung vào việc pha trà. Thái độ tiếp khách lạnh nhạt quá thể, cũng còn may là việc kinh doanh ở cửa hiệu đồ cổ cũng vắng vẻ, chứ nếu là ngành hàng khác, chắc chắn khách khứa sẽ bỏ đi hết vì thái độ của ông ta.
Không tìm được Đường Triêu, tôi đành nhanh chóng quay về.
Khi về tới nhà, tôi nói với bà muốn đi Lệ Giang du lịch. Bà rõ ràng rất vui, nói tôi đáng lẽ phải nghỉ ngơi từ sớm hơn rồi, sau đó lại còn giúp tôi chuẩn bị hành lý. Khi nhìn thấy những thứ đồ đơn giản mà tôi mang đi, bà chau mày hỏi tôi định đi bao lâu mà chỉ mang theo ít thế, trông bộ dạng bà như muốn tôi đi chơi thật lâu vậy. Tôi cố gắng nở nụ cười, nũng nịu với bà rằng hành lý nặng quá thì không xách được, sau đó còn cố ý nói bà không thương tôi, con nhà người ta khi ra khỏi cửa đều được dặn dò là về sớm, làm gì có ai giống bà lại chỉ ra sức đuổi cháu đi cho lâu? Bà nghe thấy vậy không thể không bật cười, ôm lấy tôi với vẻ cực kỳ yêu chiều và chúc tôi đi đường thuận lợi, vui chơi thỏa thuê hết sức mình. Sân bay ở cách nhà tôi khá xa, nên tôi nhất quyết không cho bà đi tiễn, khi ra đến cổng khu đô thị bà liền quay về.
Lúc đã ngồi trên máy bay, trong đầu tôi vẫn là hình ảnh bà lập cập quay về. Tôi là một người nhạy cảm tới mức hay buôn lo vô cớ, có lẽ là vì những năm tháng tuổi thơ không được trọn vẹn, nên hễ khi có một chuyện gì đó không tốt xảy ra, tôi lại nghĩ ngay đến điều tồi tệ nhất. Trong ba giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, trong đầu tôi gần như chỉ toàn những ý nghĩ nếu như tôi chết, thì bọn họ - những người thân, bạn bè tôi liệu có rơi nước mắt hay không? Tôi cứ nhẩm đếm tên từng người một trong đầu, lòng thấp thỏm không yên.
Trang: « 1141516171851 »
Search Engine: cam tu ky baocam tu ky bao
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3785 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3786 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3787 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3787 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3787 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3787 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly
*Giao Dịch Tình Nhân
*Ký Ức Thiên Thần
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN
*Chồng Khờ
*Lời Nguyền Của Qủy

Text Link: Wap tải game miễn phí

Duck hunt