Chương 7
Chương 7: SUÝT NỮA THÌ LOẠN LUÂN
Nếu như biết người đàn ông phó tổng giám đốc giới thiệu tên là Trần Mạch, và thật không may chính là ở chỗ mình biết cái người tên Trần Mạch này, thì có chết cũng không lấy lý do xem mắt để cùng anh ấy ăn cơm tối nay, sẽ nhất quyết không đi đôi giày cao gót tám phân này.
Mình và Trần Mạch, cùng họ Trần, nhiều người khác cũng họ Trận, tuy họ Trần là một họ lớn tiện tay có thể vơ được một đống, nhưng mà mình và người họ Trần này thực thực sự là người một nhà. Mình và Trần Mạch là anh em họ.
Tuy ở long long ago (thời phong kiến) em họ lấy anh họ là chuyện bình thường nhưng trong xã hội bây giờ thì em họ mà lấy anh họ thì người ta gọi là loạn luân!
OK, cũng bởi vì trước khi đến đây mình không biết bạn của phó tổng giám đốc là Trần Mạch, và Trần Mạch cũng không biết người phụ nữ mà bạn mình muốn giới thiệu là Trần Quả, vì thế bọn mình đã thống nhất coi như đây là lần đầu gặp nhau.
Nghe nói bữa tối nay là do đích thân phó tổng giám đốc lo liệu, vì vậy sau khi biết phó tổng giám đốc vì muốn giúp mình mà đã cố gắng tìm cho mình một người tử tế, mình đã vỗ đùi quyết định nếu tối nay xem mắt thành công đến ngày kết hôn bọn mình sẽ không mặt dày mà xòe tay ra đòi phong bì của phó tổng nữa.
Phó tổng giám đốc còn nói khi hẹn nhau ăn cơm thì phụ nữ nên cố ý đến muộn một chút mới lễ phép, cho nên anh ta cố tình chọn con đường vòng dài nhất để đến được chỗ hẹn. Riêng cá nhân mà nói thì cái lý luận về việc đến muộn mới lễ phép là phó tổng giám đốc tùy tiện nói bừa, nói thẳng ra là anh ta muốn bạn mình được hưởng cảm giác ngồi chờ người khác buồn chán đến mức nào thì có.
Sau khi xuống xe, nói lời cảm ơn phó tổng giám đốc một câu, mình từ từ đi vào nhà hàng, mỗi bước đi làm mình càng căng thẳng hơn. Cảm giác giống như mình đi ăn trộm vậy. Mắt thì tìm số bàn ăn, trong đầu thì tính toán xem nên đối mặt với người này như thế nào. Chỉ cần mình muốn thì mình có thể biến hóa rất nhiều kiểu, muốn dịu dàng hiền thục cũng được, muốn lịch sự nho nhã cũng không khó, muốn thô tục thì thô tục, với lại mình thích nhất là thô tục.
Nói thì nói vậy thôi, nếu như nói chuyện với người này thấy ổn, còn có thể phát triển đến kết hôn thì điều kiện trước tiên là lời nói, nhất định mình sẽ không nói dối người ta, sẽ dùng hết khả năng để cho anh ta thấy thế nào gọi là bề ngoài thì thục nữ bên trong thì thối nát!
Sau khi được bồi bàn chỉ dẫn thì mình cũng đã nhìn thấy gáy người đàn ông kia. Cũng may đầu người này khá là nhiều tóc, dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy dấu hiệu nào của đầu hói cả. Cảm ơn bồi bàn, mình nhẹ nhàng đi tới chỗ người đó đang chờ, người này quay lưng về phía mình nên rất thuận lợi cho việc thể hiện tính cách hoạt bát đáng yêu của mình.
Mình cố gắng bước thật nhẹ, mắt quan sát vai anh ta. Là đập tay lên vai trái rồi trốn ở vai phải hay là nên làm ngược lại đây? Hay là dùng tay che mắt anh ta lại để chơi trò đoán người? Đột nhiên bản thân cảm thấy rất cao hứng, thậm chí mình còn quên mất mình và đối phương không hề biết nhau.
Mình định đập vào vai anh ta thật mạnh thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau gáy anh ta giống như có con mắt thứ ba của Nhị Lang thần vậy, khi mình chỉ còn cách anh ta một bước ngắn nữa thì đột nhiên anh ta đứng lên xoay người lại về phía mình.
Chỉ là hành động đơn giản thế thôi nhưng làm mình hoảng sợ, chẳng biết tại sao lại có cảm giác giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt được. Lập tức mình cúi đầu, nhưng mà người này rất cao, ít nhất đôi giày của anh ta cũng rất lớn.
Giờ mới chợt nhớ ra một chuyện, là mình quên chưa hỏi phó tổng giám đốc tên của người này, hình như người này cũng không biết tên mình thì phải. Vì vậy bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy lúng túng. Vẫn không quên là phụ nữ nên giơ tay ra trước để đàn ông bắt tay, mình hơi cúi người xuống chào, tay giơ ra chờ người này bắt tay rồi tự giới thiệu mình.
Mình có cảm giác tay mình giống như bình trà chờ người ta đưa tay cầm lấy.
Nhiệt độ cơ thể người này hơi cao, khi bị tay anh ta cầm cảm giác nóng bỏng.
\"Ha ha ha...!\" Người này dùng tiếng cười để phá tan bầu không khí kỳ quái này. Mình cảm thấy thích tính cách cởi mở của người này.
\"Xin chào, tôi là Trần Quả.\"
\"Xin chào, tôi là Trần Mạch.\"
Ăn ý, cả hai người đều cùng giới thiệu mình với đối phương.
Vốn là định tiếp tục giả vờ xấu hổ nhưng khi nghe thấy hai chữ Trần Mạch thì mình không thể giả bộ nổi. Mình ngẩng đầu lên, đập vào mắt mình quả nhiên là gương mặt mà mình vừa yêu vừa hận, lại căm ghét.
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi không gặp, đáp lại vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của mình thì cái khuôn mặt đáng ghê tởm của Trần Mạch lại biển lộ sững sờ.
Đôi tay mình nắm chặt tay anh ta hơn, tuy bên ngoài cười nhưng trong lòng thì tức giận: \"Trần Mạch, Trần Mạch, đúng là đã lâu không gặp nha!\"
\"Đúng vậy, đúng vậy!\"
Nói chính xác thì mình và Trần Mạch đã hơn chục năm không gặp rồi, từ cái ngày anh ta trốn nhà ra đi.
Vì không muốn xảy ra chuyện loạn luân nên dĩ nhiên là bọn mình dùng thân phận anh em họ để hưởng thụ sự sắp đặt của phó tổng giám đốc.
Tình cảm giữa mình và Trần Mạch vẫn luôn tốt, mặc dù anh ta chỉ là cháu ngọa của nhà họ Trần. Năm đó anh ta có thể thuận lợi trốn đi là do mình cho anh ta mượn hai đồng để anh ta bắt xe bus, tên nhóc này cũng thật là, chọn mượn lúc nào không chọn, chọn đúng lúc mình chỉ còn có hai đồng trong túi. Càng nghĩ càng cảm thấy hôm đó anh ta đã lừa mình, hai đồng kia cho đến bây giờ cũng không thèm trả mình, như vậy càng tốt, mình sẽ tính toán tiền lại với anh ta. Vào thời điểm đó, hai đồng rất đáng giá nha, so với tờ tiền đỏ au của lão Mao thì có giá trị hơn.
Lúc đó mình rất phục Trần Mạch, anh ta đã trốn nhà rất thành công, mười năm qua mọi người trong nhà không thể tìm được anh ta, nếu như anh ta không chủ động liên lạc thì mọi người đã nghĩ anh ta không còn trên đời này nữa. Nhưng cũng có lúc mình rất hận anh ta, những lúc mình cần anh ta ở bên thì không thấy bóng dáng đâu.
\"Cái tên Hiên này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi, tự nhiên tốt bụng giới thiệu bạn gái cho mình thì lại là cô em họ mình. Hắn ta định chơi mình chắc.\" Trần Mạch nới lỏng cà vạt ra, miệng oán trách.
Nếu dự định ban đầu đã thay đổi thì bọn mình không cần tiếp tục làm khổ bản thân nữa, ví dụ như không phải chịu khó thở vì thắt cà vạt, còn mình thì không phải cố hóp bụng vào.
Mình cứ vô tư mà ngồi trên ghế, \"Điều này cũng không thể trách anh ta được, có quỷ mới biết anh quen một người tên Trần Quả.\"
\"Nhưng mà anh không ngờ em lại làm việc cho hắn ta.\"
\"Dạ, Phật viết đây gọi là duyên phận.\"
Cứ nghĩ giữa mình và phó tổng không có gì ràng buộc, đến hôm nay mới biết không phải như vậy, thì ra giữa chúng ta đã sớm có ràng buộc, chính là sợi dây Trần Mạch, chỉ là cả hai đều không biết.
\"Đúng rồi, chúng ta là mấy năm chưa gặp?\"
\"Mười hai năm.\" Mình trả lời yếu ớt, \"Anh thật nhẫn tâm vứt bỏ em ở lại những mười hai năm.\" Năm tuổi của mình cũng đi được hêt một vòng rồi đấy.