pacman, rainbows, and roller s

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 11:31 , Ngày 15/03/25
Chào Mozilla
home
4.5/5


\"Còn em? Hôm nay em không định ăn thịt anh sao!\"

Muốn, chỉ nghĩ đến thôi tay chân đã ngứa ngáy rồi. Nhưng mà mình phải hưởng thụ cái cảm giác được đánh người trước đã.

\"Em ư. . . . . .\" Mình cười ngọt như mật đùa giỡn cằm Hoắc Hiên, \"Bây giờ em sẽ lên xe Trần Mạch cùng nhau về nhà họ Trần để tham dự liên hoan.\"

\". . . . . .\"

Bây giờ nhà họ Trần ngoài trưởng họ ra thì còn ông bà nội mình, hai người con gái cùng con rể, một người con trai là —— cha mình.

Trần Mạch là muốn về nhận tội trước nên chở mình về nhà họ Trần. Từ nhỏ ba mình thương Trần Mạch nhất, cho nên lần này anh họ rất thông mình xin cha mình cùng đi với anh họ về gặp ông bà nội, ông bà ngoại, nói giúp anh họ vài câu.

Tuy nói là thứ bảy nhưng hai bác và dượng đều không có ở nhà, chỉ khi nào gần bắt đầu liên hoan thì mọi người đến. Lần này liên hoan chắc rất lớn, thứ nhất vì cái tên phản nghịch Trần Mạch cũng chịu trở về, thứ hai là vì hiếm khi mọi người được gặp nhau đầy đủ một chỗ thế này. Nghe nói dì bảy thím tám cũng đến, họ đều ngang tuổi với bọn mình.

Trần Mạch vừa về đến nhà họ Trần đã sống chết lôi kéo cha mình cùng vào thăm hỏi ông bà, cũng đã hai ba tiếng đồng hồ quỳ trong đó vẫn chưa ra. Cậu bé đáng thương, mong chúa phù hộ cho anh họ, Amen! (Trần Mạch đau buồn phẫn nộ: Trần Quả em có thể có chút thành ý được không? Rõ ràng là em cũng không tin vào chúa, còn Amen cái gì hả?)

Vì thế cả căn phòng rộng như vậy chỉ còn lại hai người.

Mình cố tình ngồi ở phòng khách xem TV, chờ người kia chủ động ra gặp mình. Người đó rất lắm mưu mô, không những làm kẻ thứ ba chia rẽ nhà mình, giả làm con hiền vợ thảo lấy được lòng của trưởng họ Trần, được sống sung sướng, thậm chí bà ta còn cố tình nhiều lần chọc đến mình. Trước kia lạnh nhạt thờ ơ không thì lại dùng lời lẽ cay độc để mắng mình nhưng mình bỏ ngoài tai hết, nhưng vào năm Trần Mạch bỏ nhà đi, nhân lúc không có người nào bà ta liền tặng ngay mình một cái tát như trời giáng vào mặt mình, ở chính phòng khách này, chỉ vì mình không cẩn thận làm bắn chút nước trái cây lên đồ bà ta.

Mình là chái gái nhỏ nhất trong nhà họ Trần, ông bà nội và cha mình luôn cưng chiều mình, vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mình bị ăn một cái tát. Năm đó mình vẫn còn nhỏ tuổi, Trần Mạch vẫn chưa dạy mình ứng phó những chuyện như thế này, nên vì cái tát này mình chỉ biết đứng im khóc không thể nói ra sự thật, chỉ biết trơ mắt ra nhìn bà ta xuyên tạc sự thật, nói mình tự ngã rồi khóc không ngừng.

Chuyện này thật là vô lý, mình tự tát vào mặt mình sao? Mình đâu có ngu đến thế.

Nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống, mình đang chìm trong hồi ức trở về hiện thực, chuẩn bị trình diễn một màn kịch hay.

Mình cho âm lượng TV xuống mức nhỏ nhất, sau đó đứng lên đối mặt với bà ta. Không thể phủ nhận người đàn bà này rất quyến rũ, một vẻ đẹp của loài hồ ly tinh. Thật sự không hiểu tại sao bà ta lại không thích mình, nhưng bây giờ mình cũng chẳng muốn biết.

Đầu tiên bà ta ngẩng đầu lên nhìn phòng của ông bà nội, khi không thấy tiếng động gì vẻ mặt bà ta liền thay đổi, nhìn mình chằm chằm. Thật sự nghĩ rằng trong nhà không có ai sao? Sao bà ta lại có thể ngu ngốc như vậy, khi bước chân vào cửa không nhìn thấy có hai đôi giầy dép sao?

\"Đã lâu không gặp nha?\" Mình mỉm cười tỏ ra một cô gái ngoan ngoãn, \"Còn nhớ năm đó ở chính chỗ này bà đã cho tôi một cái bạt tai chứ? Nếu như ông bà nội và cha tôi biết được chân tướng sự việc năm đó, bà thử đoán xem bọn họ sẽ đứng về phía ai?\"

Mình rất thích đi thẳng vào vấn đề, không cần phải quanh co.

\"Ngươi có ý gì!\" Sắc mặt bà ta lại thay đổi, thật thú vị nha.

\"Không có ý gì, chỉ muốn nói cho bà biết tôi là một đứa có thù tất báo, và cực kỳ thù dai mà thôi.\"

\"Cho nên ngươi định đánh ta sao? Ngươi nhìn đi, bọn họ cũng đâu có ở nhà. Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì chẳng làm gì được, mắt thấy mới tin, ngươi nghĩ bọn họ sẽ tin lời nói từ một phía ngươi sao?\"

Người đàn bà đúng là ngu ngốc mà, vẫn cho rằng trong nhà này chỉ có mình và bà ta thôi sao, thật quá ngu ngốc. Năm đó mình bị một kẻ ngu ngốc như bà ta bắt nạt, thật là nhục, nhục quá!

\"Vậy thì sao? Cho dù không có ai chứng kiến thì tôi vẫn muốn đánh bà cho hả cơn giận,\" mình bước từ từ đến gần bà ta, \"Có người nói rằng không nên đánh phụ nữ, nhưng đáng tiếc tôi cũng là phụ nữ, mà phụ nữ đánh phụ nữ thì không có sai!\" Dứt lời, mình giơ tay tát thẳng vào mặt bà ta, bàn tay còn cảm thấy đau rát, nhưng rất khoái, đặc biệt trong lòng mình cảm thấy rất thoải mái.

Bà ta không ngờ mình đánh thật, mặt bị tát lệch sang một bên, trong nháy mắt bà ta thực sự nổi điên, thậm chí còn hét chói tai. Mình hiểu người đàn bà này không bao giờ chịu thiệt, cho nên mình đã đoán được bà ta sẽ đánh lại mình. Lúc này nhìn thấy cánh cửa trên tầng mở ra, cha và ông nội mình cũng bước ra, mình đứng im không phản kháng, ngoan ngoãn chờ đợi người đàn bà này giơ tay tát mình.

Mắt thấy mới tin đúng không, muốn có người chứng kiến tận mắt đúng không, tôi cho bà thỏa mãn.

Có hiểu được cưng chiều là thế nào không? Đó chính là bất luận vì nguyên nhân gì nhưng chỉ cần thấy có người làm tổn thương mình thì ông nội và cha mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó, cho dù người đó có là người vợ mà cha mình lựa chọn.

Mặc dù vẫn bị thiệt một cái tát, hai đổi một nhưng kết quả lại khiến mình hài lòng. Sự thật là người đàn bà này đã tát mình, sự thật là hai người đàn ông cực kì cưng chiều mình đã nhìn thấy cảnh đó, cho dù bà ta có giải thích thế nào, có khóc lóc kể lể thế nào đi nữa thì cuối cùng cha mình vô cùng tức giận đuổi bà ta đi ngay lập tức.

Vì vậy, vốn là một buổi liên hoan vui vẻ trong dòng họ thì trở thành đại hội con trai thứ ba nhà họ Trần đuổi vợ.

Tại sao bà ta cứ không chịu nghĩ thoáng ra, còn cố tình chọc vào mình làm gì? Thới giới còn đang cầu nguyện hòa bình, tại sao bà ta vẫn mù quáng đi chọc mình? Nếu như bà ta không hứng thú với niềm vui được đánh mình thì đâu có bị đuổi khỏi nhà họ Trần chứ.

Mình chưa bao giờ là một đứa trẻ ngoan, có thù tất báo.


Chương 33
Chương 33: CHUYỆN DANG DỞ TRÊN SOFA

Chương Truyện có hình ảnh, vì thế bạn hãy đợi load xong hết rùi mới đọc nhé


Khả năng tiếp nhận mọi chuyện của các thành viên nhà họ Trần có thể nói là biến thái, cho dù trước bữa cơm xảy ra chuyện không mấy vui vẻ gì nhưng sau đó lại có thể ngồi vào bàn ăn cơm vui vẻ hòa thuận nói chuyện rôm rả như không có chuyện gì xảy ra.

Khi tận mắt nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình bị đánh, cha mình không thèm quan tâm đến người đàn bà đã đầu ấp tay gối trong bao năm qua, cho dù bà ta đang phải nhịn đói ngồi khóc thút thít trong phòng. Thật ra bọn họ cuối cùng có ly hôn hay không, mình không quan tâm, mình chỉ muốn dạy cho bà ta một bài học, dám động đến mình thì hậu quả sẽ thế nào mà thôi. Chứng tỏ mình vẫn khá hiền lành tốt bụng nha.

Bởi vì mặt mình vẫn còn sưng nên mình tìm mọi lý do để không gặp Hoắc Hiên. Mình không muốn cho anh ấy biết chuyện này, hi vọng vĩnh viễn Hoắc Hiên không nhìn thấy một phần con người độc ác trong người mình.

Trải qua sự kiện có thù phải trả này, Trần Mạch thực lòng sùng bái mình.
Trang: « 1535455565764 »
Search Engine: dam yeu dam lendam yeu dam len
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3720 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3721 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3722 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3722 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3722 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3722 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Me hài ola cập nhật ngày 23/12/2014
*Hịch Lý Thường Kiệt
*Không cần nhiều đến thế
*Em sẽ chờ anh...Giữ tim cho em đấy!
*Nhớ Mãi Không Muốn Quên
*Ai Quyết Định

Text Link: Wap tải game miễn phí