ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 03:29 , Ngày 21/05/25
Chào Mozilla
home
4.5/5


Nhưng dường như hắn có vẻ không phải đùa.

- Nàng tâm nếu đã yêu người khác, ta cũng không bắt ép gì nàng. Chúng ta chi bằng tự trả tự do cho nhau đi. Đúng, ta theo lời nàng, ta là một hoàng đế ta vui thú oanh yến nơi hậu cung, nàng đi đường nàng với hạnh phúc của nàng. Chúng ta vốn không liên quan gì nhau mà.

Nói xong, hắn quay lưng đi thẳng ra ngoài, không một ánh mắt nghoảnh lại. Bóng long bào xa dần, một thân Hoàng đế âm lãnh vô tình này mới là hắn sao? Hay chỉ là ta ngộ nhận những yêu thương kia? Ta rõ ràng biết mà, hắn là một Hoàng đế. Chính mình cũng đã nói những cau nói kia, một Hoàng đế thì không thể một đời, một kiếp chỉ có mình nữ nhân nào, nhưng sao tâm lại đau như thế? Nên chạy theo giữ hắn lại nói rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm hay để hắn đi để giữ lại lòng tự tôn của mình. Một dòng nước khi đã chảy qua tay thì không thể giữ lại, ta nên làm gì đây?

_________________

*Hưu: một hình thức tương tự li hôn ở thời hiện đại.

Một cơn gió thổi qua cửa sổ tràn vào phòng làm tắt đi ngọn nến đang cháy bập bùng. Cả căn phòng chìm vào bóng tối, nhờ vào ánh trăng mà sáng lên đôi chút. Ta nhìn bóng lưng người đang đần cách xa mình, trong tim chợt dội lên một chút nhói. Đôi chân không tự chủ mà cử động chạy về phía bóng lưng đó. Đôi tay nhỏ vòng qua bụng ôm lấy người đó từ phía sau.

Người trong tay ta khựng lại đôi chút. Ta áp mặt vào tấm lưng rộng của hắn, tim không nghe theo lời chủ mà đập nhanh hơn, nhảy nhót trong lồng ngực.

Hắn nói, giọng nói âm trầm bình thản như nước mùa thu:

- Làm sao thế?

- Đừng đi. – Tiếng nói trong veo thốt ra khỏi miệng như con chim đã xổ lồng sau tháng ngày kìm kẹp.

- Tại sao?

- Ta không biết, chỉ là… không muốn ngươi đi.

Âu Dương Thần chợt bật cười. Hắn là đánh giá mình quá cao sao? Vốn nghĩ nàng sẽ níu kéo hắn, trong lòng lại nhen nhóm lên chút hi vọng nàng đã động lòng. Hóa ra, chỉ là một phút nhất thời thôi sao? Hắn thất bại rồi. Lần đầu tiên, Âu Dương Thần hắn biết cái mùi vị này. Đây là bị cắm sừng trong truyền thuyết sao? Cảm giác… thật khó chịu.

Hắn một tâm muốn kéo nàng lại, nàng lại một lòng muốn đẩy hắn ra. Một người níu, một người thả thì có ích gì. Thôi thì, buông đi. Âu Dương Thần cúi xuống nhìn bàn tay đang vòng qua người mình, gỡ ra. Trong lòng, một chút xót xa dấy lên tận cuống họng.” Điệp Điệp, chúng ta vốn không ai nợ ai cả. Chi bằng cắt đứt tình cảm này trước khi nó quá sâu đậm đi. Âu Dương Thần ta, sẽ cố gạt bỏ nàng trong trí óc. Nàng vốn đâu thuộc về ta, đúng không?”

Bàn tay bị gỡ bỏ như không có gì bám víu, hụt xuống, hẫng một nhịp. Ta nhìn bóng lưng đi khỏi, không biết từ bao giờ nước mắt đã trào ra, tim như bị ai bóp chặt. Trong giây phút đó, ta chợt nhận ra, nam nhân kia, không biết từ bao giờ đã ngự trị trong trái tim ta rồi. Vậy mà đến khi chính mình nhận ra, thì cái người mình yêu thương lại đi mất. Làm sao đây? Đau quá, khó thở nữa. Ôi trời, ta bị làm sao thế này? Yếu đuối, không được phép. Không được, nước này, cứng đầu quá, sao cứ rơi ra mãi thế?

Ta cố lau đi khuôn mặt vẫn còn đẫm nước, tự tặng cho mình một nụ cười khinh thường. Âu Dương Thần, hắn vốn là vua một nước, một bậc đế vương phong lưu, ta làm sao chạm đến? Hắn đâu có đứng đó chờ ta mãi được. Ừ, người ta chán rồi, mình không giữ lại thì là do mình tự đánh mất thôi, trách ai được. Chẳng qua, xuyên một cái, vớ dược cái thân xác cao quý này. Ừ, ta đâu là ta, nếu hắn yêu, chắc có lẽ chỉ là yêu chủ nhân thực sự của thân xác này, đâu phải yêu bản thân ta. Vậy mong ngóng làm gì. Ừ, hắn nói đúng, chi bằng trước khi tình cảm này sâu đậm, một tay cắt đứt nó đi. Thật tốt. Nhưng cũng… thật tệ, là ta đã quá tự tin, nghĩ hắn sẽ mãi mãi chờ đợi ta. Giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là ta ngộ nhận mà thôi.

Trong đêm, bóng tối bao trùm lên con người nhỏ bé đang thu mình trong góc. Mái đầu gục giữa hai gối, tóc đen xõa dài ra nền đất. Người con gái kiên cường nhất, hay cười nhất, ai biết chăng, trong tận sâu trong thâm tâm, có chăng cũng chỉ mong ước một vòng tay yêu thương khi mình suy sụp là đủ. Phút yếu đuối thoáng qua, không ai biết, cũng chẳng ai hay, chỉ mình bản thân nhận ra. Không mạnh mẽ, không vui vẻ hồn nhiên vô tâm vô tính, mình… cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi.

……

Trên lầu cao, ánh trăng xuyên xuống, phủ lên mọi vật. Có một nam nhân đứng đó, ánh mắt mãi chỉ hướng về một phía: Đông Cung. Nữ tử hắn yêu đang ở đó. Giờ nàng đang làm gì? Vui vẻ vì nàng đã được tự do sao? Hay đang chìm trong giấc mộng an lành. Hừm, xem ra cuộc chơi này hắn thất bại rồi.

Bầu trời đen mịt cuốn lấy mọi vì sao vào lòng. Gió đêm nhẹ thổi, mang theo vị gió đẫm mùi hoa quỳnh. Phía sau Âu Dương Thần, rượu đã nguội lạnh. Cả thân người cao lớn ánh lên nét cô đơn khó tả. Hắn cứ đứng như thế, đôi mắt đăm đăm thủy chung nhìn về một phía. Bàn tay nắm chặt tại trong ống tay áo. Đế vương, chính là người cô đơn nhất thiên hạ.

…….

Điện Linh Kiều là nơi ở riêng của Thái Hậu. Ở hoa viên, Thái Hậu Lâm Phan Viên ngồi trên một cái ghế đá trong đình viện, đôi mắt nhìn xa xăm. Khóe mắt nếu không để ý sẽ không thấy được nét chân chim mờ mờ ở đuôi mắt được che đậy kín đáo bởi son phấn.

Một thái giám bất chợt chạy vào:

- Thưa Thái Hậu, Vương gia đến rồi ạ.

- Cho truyền. – Thái Hậu nói, nhưng trong đôi mắt không kìm nén được nén xúc động.

Một lúc sau, Âu Dương Phong một thân lam y bước vào đình viện. Đôi mắt lạnh lóe lên tia chán chường. Hắn cúi đầu hành lễ rồi đứng bên cạnh Thái Hậu. Thái Hậu dịu dàng nhìn hắn, cho đám người xung quanh lui ra, đưa tay chỉ cái ghế đối diện:

- Phong nhi, lâu lắm rồi con mới gặp ta. Ngồi đi con.

- Đừng gọi thần là Phong nhi. – Chất giọng nhàn nhạt tựa như không quan tâm đến bất cứ việc gì.

Thái Hậu cúi đầu, bờ vai hơi run lên. Mãi một lúc sau, bà mới thốt ra được một câu.

- Tại sao lại nhất quyết muốn tranh giành ngôi vị này thế? Con đâu có quan tâm đến quyền lực.

Âu Dương Phong liếc Thái Hậu một cái, nhếch môi cười. Nụ cười lạnh lẽo như băng đá ngàn năm.

- Thái Hậu, thần là nam tử, đương nhiên ham muốn quyền lực. Muốn tranh giành một chút, có gì sai sao? Chẳng lẽ Âu Dương Thần kém cỏi đến mức để vụt mất ngôi vị nhanh chóng như thế?

- Phong nhi, nghe ta, dừng lại đi. Ta là mẫu thân hai đứa. Có bà mẹ nào lại vui vẻ khi thấy con mình đấu đá nhau?

Thái Hậu định đưa tay lên xoa đầu Âu Dương Phong như xưa. Nhưng phút chốc, bà nhận ra, Âu Dương Phong từ lâu đã trưởng thành lắm rồi, không cần một bà mẹ như bà để dựa dẫm như ngày xưa nữa, cũng không có cậu bé con ngày nào bám theo chân bà với nụ cười ngây ngô đáng yêu nữa. Giờ chỉ là Thân Vương Âu Dương Phong âm lãnh băng lạnh. Bà luôn nghĩ rằng, Âu Dương Thần làm vua bởi vì Thần nhi trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn, biết làm chủ bản thân mình. Còn Âu Dương Phong thì bốc đồng quá, bà luôn muốn giữ cho hắn thật thảnh thơi ngao du đất trời thiên hạ như ý muốn của hắn, không lo lắng hay bị bất kì cái gì nơi Hoàng cung vướng bận. Nhưng giờ đây, nhìn hai đứa con mình vì một cái ngôi vị mà tranh đấu, mà mới tự hỏi, có chăng, quyết định năm xưa của bà là sai lầm?

- Xin lỗi, thần đã nói rồi, đừng gọi thần là Phong nhi. Phong nhi mà Thái Hậu vừa gọi tên đã chết từ ba năm trước rồi. Giây phút chính đôi mắt này nhìn thấy người sát hại chính người đã chung chăn gối với người hơn hai mươi năm chỉ để giành lấy ngôi vị Thái hậu, đưa Âu Dương Thần lên ngôi Hoàng đế, thần đã không còn là Phong nhi của người nữa rồi. Thái Hậu, xin thứ lỗi.
Trang: « 1272829303150 »
Search Engine: hoang hau lam chieuhoang hau lam chieu
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3786 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3787 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3788 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3788 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3788 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3788 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Thơ hay về tình yêu
*Say đắm một nàng mèo
*Đại Thiếu Gia Và Cô Gái Côn Đồ
*Anh có hạnh phúc khi quyết định rời xa em?
*Những câu thơ chế hay bất hủ
*Bức thư tình đầu tiên

Text Link: Wap tải game miễn phí

Ring ring