Âu Dương Phong lùi lại, đưa đôi mắt lành lạnh nhìn người trước mặt. Năm đó, hắn đã tận mắt thấy vị mẫu thân hiền từ của mình đổ độc vào chén thuốc của Hoàng đế- phụ hoàng hắn, người hắn luôn tôn sùng. Trước khi băng hà, khi hắn hỏi tại sao phụ hoàng biết trong thuốc có độc mà vẫn uống, chỉ nhận lại được một nụ cười:
- Con trai, khi nào con yêu một người, con sẽ hiểu được rằng khiến cho người mình yêu vui vẻ, dù có chết cũng đáng. Đừng hận mẫu hậu con, bà ấy không xấu, chỉ là Hoàng cung này ép buộc bà ấy thành như vậy thôi.
Cho dù phụ hoàng nói rằng đừng hận mẫu hậu, nhưng trong thâm tâm Âu Dương Phong vẫn không kìm được cảm giác kinh sợ với người phụ nữ kia. Hắn tránh mặt người được gọi là Thái Hậu suốt một thời gian dài. Đến khi giáp mặt thì chỉ là cái gật đầu cung kính giữa quân và thần. Tình mẫu tử không biết từ khi nào đã mờ nhạt dần.
Âu Dương Phong quay đầu, đi thẳng ra khỏi hoa viên. Phía sau hắn, Thái Hậu run run nói vọng theo:
- Phong nhi, ta không mong con tha thứ cho những gì ta đã làm. Ta chỉ muốn, con sống một đời không tranh đấu, không thù hận, thanh bình thoải mái. Có được không?
Âu Dương Phong khẽ khựng lại một chút rồi bước chân vẫn đi tiếp, như không để tâm. Ai biết rằng trong lòng hắn đang vô cùng hỗn loạn. Qủa thực, đôi lúc, hắn vẫn luôn tự hỏi rằng hắn làm những việc này, có nghĩa lý gì?
Bước chân ra khỏi hoa viên của Điện Linh Kiều lại vô thức đi đến Tây Ngọc Cung. Âu Dương Phong cười khổ. Hôm nay đầu óc hắn có vấn đề thật rồi. Sao đột nhiên lại đến nơi này cơ chứ? Thái giám thấy người đến là Vương gia thì định vào bẩm báo nhưng bị hắn chặn lại:
- Đừng, ta tự vào.
Thái giám ngây ngốc gật đầu. Sao nghe nói Vương gia lãnh khốc lạnh lùng lắm? Vậy mà cái người trước mắt lại ôn nhu thế này? Không lẽ bị quáng gà?
Âu Dương Phong đẩy cửa đi vào thấy bóng dáng nữ tử kia ngồi thu mình trong góc phòng thì hơi giật mình. Hắn tiến đến, ngồi xuống, ánh mắt cũng hơi cụp xuống, sự lạnh lùng trong mắt cũng bớt đi đôi chút.
- Làm sao thế?
Ta ngẩng đầu lên thì thấy Âu Dương Phong đang cúi trước mặt mình. Không để ý rằng mặt mũi mình hiện giờ như thế nào, ta đờ đẫn hỏi:
- Sao ngươi ở đây?
- Không biết. – Âu Dương Phong đáp rồi ngồi lại gần ta. – Ừm, nàng nghĩ ta có nên dừng lại không?
- Cái gì? – Ta lơ đãng hỏi.
- Cướp ngôi.
Ta bật cười. Âu Dương Phong, đầu ngươi có vấn đề sao? Hỏi ta mấy thứ đó làm gì? Ta đâu phải nhà tâm lí học, ta cũng không phải người bảo hộ của ngươi. Hay nói đúng hơn là ta với ngươi chẳng có chút quan hệ gì cả, cớ gì hỏi ta mấy chuyện đó? Nghĩ thế, nhưng ta vẫn trả lời. Ừm, dù gì cũng là người ta hỏi mà.
- Quyết định vốn là ở ngươi. Bỏ hay không bỏ, chỉ có mình ngươi biết nên làm gì. Ta không phải ngươi, ta cũng chẳng biết ngươi nghĩ gì, làm sao ta biết được như nào là tốt. Nhưng với ta, chỉ cần sống một cuộc sống vui vẻ, được làm những gì mình thích là tốt rồi.
Nụ cười mỉm bất giác nở trên khóe môi. Ngày trước, ta cũng từng có một ước mơ ngô nghê là có một căn nhà nhỏ di động để có thể phiêu du khắp thế giới, được khám phá những gì mình chưa biết. Thế nhưng, khi lớn lên, giấc mơ đó cũng bị sự thật ở đời xô đẩy, ném vào một góc tối. Khi đó, nhận ra, thực chất, đời người, chỉ cần tìm được một người hiểu mình, yêu mình là hạnh phúc rồi. Thế mới bảo, càng lớn, đôi khi, càng dễ thỏa mãn. Hay có chăng, đời thực quá phũ phàng?
Âu Dương Phong bên cạnh hơi ngẩn người. Hắn lúc tìm trong trí nhớ, tự hỏi từ bao giờ hắn lại trở thành như này? Rồi bất chợt biết rằng, hóa ra, những điều hắn làm, một phần cũng vẫn có không muốn. Đôi lúc, hắn thực mệt mỏi, muốn dừng lại nhưng lại khô
ng biết nên dừng thế nào. Lưỡng lự giữa dừng lại và đi tiếp. Cuối cùng, hắn vẫn chọn đi tiếp. Giờ, thứ cảm xúc này, là gì đây? Lần đầu tiên, hắn khoa khát được bình yên, một mình hắn, không ai cả. Ừm, thử tìm xem, biết đâu sẽ tốt hơn.
Im lặng một lúc, hắn thở dài, đứng dậy rồi cúi xuống xoa đầu ta:
- Tự chăm sóc mình, ta nghĩ ta sẽ vắng mặt một thời gian. Hẹn ngày gặp lại.
Ta ngạc nhiên nhìn nam tử trước mặt. Hắn nói hắn sẽ vắng mặt sao? Ý là… hắn sẽ đi đâu đó?
Âu Dương Phong nhìn ta chăm chăm. Hắn cúi xuống gần hơn, sát tai ta. Hơi thở nóng ấm quyến rũ lướt qua tai.
- Có một điều, ta vẫn muốn nói. Ta… hình như thích nàng rồi.
Ta đơ người, không biết nên phản ứng thế nào. Âu Dương Phong nói xong thì đứng thẳng người dậy, quay người đi ra khỏi phòng, trên môi thấp thoáng một nụ cười. Không có âm lãnh lạnh lùng, chỉ có một chút thỏa mãn và mang thêm… hơi ấm áp.
- Tạm biệt, Điệp nhi.
……..
Phía ngoài Tây Ngọc Cung, Âu Dương Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc. Một cánh chim lướt qua, vờn mây trắng. Một cơn gió thoảng qua làm bay tà áo. Bên cạnh Âu Dương Phong đột nhiên xuất hiện một thân hắc y. Hắc y kia hơi cúi đầu:
- Chủ tử…
- Tử Nguyệt, trò chơi này ta thua rồi. Dừng lại thôi.
Tử Nguyệt nhìn vị chủ tử trước mắt, trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn không nói ra, chỉ im lặng. Chủ tử của nàng luôn kì lạ khó đoán như thế. Đôi lúc nàng cũng nổi lên một chút tò mò nhưng nàng biết chủ tử sẽ không vui khi nàng hỏi quá nhiều. Và nàng học cách im lặng.
Bất chợt, Âu Dương Phong ngoài đầu lại, ánh mắt lại hiện lên tia sắc lạnh.
- Đứng lại.
Tử Nguyệt nhìn trước nhìn sau, phát hiện một cung nữ đang bưng một cái khay đi về hướng ngược lại. Cung nữ đó nghe câu nói của Âu Dương Phong thì không dừng lại mà càng đi nhanh hơn. Âu Dương Phong nhún chân một cái, ngây lập tức đứng trước mặt cung nữ kia.
- Bổn Vương nói ngươi đứng lại. Ngươi điếc?- Liếc cung nữ kia một tia nhìn lạnh lẽo, Âu Dương Phong cười trào phúng – À không, bổn Vương không nghĩ thế.
Cung nữ kia ngẩng mặt lên, ánh mắt vằn lên tia dữ dội, bất chấp lao về phía trước. Một cái hất tay, Âu Dương Phong khiến cả cái khay chén cô ta đang cầm rơi xuống đất vỡ tan tành. Trà nóng cũng từ đó mà đổ ra. Cung nữ kia hoảng sợ sụp xuống nhìn đống ấm chén bị vỡ.
Âu Dương Phong lạnh lùng nhìn cô ta, một bước đi thẳng. Trước khi đi còn ném lại một câu cho Tử Nguyệt:
- Giết cô ta đi.
Tử Nguyệt cúi đầu.
…….
Phi ngựa như bay trong rừng trúc, Âu Dương Phong ánh mắt đăm đăm nhìn phía trước. Chết tiệt, Mai Phi, cô cũng giỏi lắm. Nếu không nhầm, thì ở đây. Ý nghĩ vừa dứt, hơn mười hắc y nhân lao ra từ trong tán trúc quây lấy ngựa của Âu Dương Phong. Con ngựa hí dài một tiếng. Âu Dương Phong bình thản nhìn mấy người đang vây quanh mình. Không để hắn có một giây suy nghĩ, đám hắc y nhân kia liền lao vào. Tiếng đao kiếm va chạm vang động cả một góc trời. Tà áo lam bay theo từng cử động, ánh kiếm sáng lên một thứ cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng nhuốm đầy máu. Mai Phi, đúng là ta đã đánh giá thấp cô. Chặn cả Tử Nguyệt lại sao? Xem ra cô cũng tốn không ít tiền bạc nhỉ.
Một đám hơn mười tên cao thủ nhanh chóng làm Âu Dương Phong kiệt sức. Đâm một nhát kiếm vào cổ họng của tên sát thủ cuối cùng, Âu Dương Phong cắm cây kiếm xuống đất, cố đỡ người mình đứng thẳng. Đột nhiên, một thân áo choàng đen lao ra từ trong bụi trúc. Lưỡi dao găm sắc lẻm cắm ngập vào người Âu Dương Phong từ lưng. Ngụm máu tanh tanh từ trong miệng hắn hộc ra. Ôm lấy bên ngực đã bị con dao kia cắm vào, một cảm giác lạnh lẽo truyền từ lưng đến. Dùng chút sức lực còn sót lại, Âu Dương Phong quay người một đao chém vào kẻ phía sau. Mai Nguyệt Dung không phòng bị liền bị chém trúng người, áo loang ra vệt máu dài. Cô ta oán hận nhìn kẻ trước mặt, hét lên: