Ta ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt.
Hắn hóa đá. Hoàn toàn hóa đá. Ấy, ta đã nói là đừng trách ta rồi mà. Điệp Điệp à, ta chỉ không muốn thành phá gia chi tử thôi…
Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán…
- Cô nương kia xinh đẹp quá.
- Ừ, người tốt vốn chịu khổ mà.
- Ôi, tội nghiệp quá.
- Tên kia liệu còn có lương tâm không vậy?
- Đúng vậy, thật ngu ngốc mà.
- Cô nương về bên ta, ta nhất định không để cô chịu ủy khuất.
- Nhìn mặt tên kia kìa. Thật không đáng tin mà.
- ….
…..
Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn vờ khóc lóc.
Tiểu Hương bên cạnh ta cũng hoảng cả lên.
* Trong lòng Điệp Điệp*
Oahaha. Mấy người thấy chưa? Hollywood mà không mời ta về diễn là một tổn thất lớn.
….
Được một lúc, ta đứng bật lên, mắt nhòa lệ:
- Thôi được rồi, ta biết là ta không xứng với chàng…. Mong chàng và người hạnh phúc…..
Nói xong, ta vụt chạy đi, bỏ theo ngàn vạn tiếng xì xào sau lưng.
Tiểu Hương cũng chạy theo:
- Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?
Chạy được một lúc, đến chỗ vắng người, ta quay lại, nhe răng cười, giơ tay chữ V
- Ta không sao cả, về phủ thôi.
…..
Về phần ai đó sau khi hóa đá vì màn kịch của nàng thì dần bình tĩnh. Âu Dương Thần nói với người bên cạnh:
- Kha Dương, điều tra về nữ nhân đó cho ta.
Hoàng đế là loài động vật nguy hiểm
Hoàng cung Ngọc Quốc…..
Trên ghế ngự, một thân long bào ngồi vắt chéo chân. Âu Dương Thần tay chống cằm nhìn đống tấu chương trước mặt. Chán nản, hắn nhớ tới cảnh đụng độ sáng sớm với nữ nhân đó. Đôi mắt to nghịch ngợm. Khi nàng ăn nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm hắn,,, Khuôn mặt gian tà dễ thương khi trêu đùa hắn…
( Tgiả: Ca ca biến thái, biến thái quá ==”)
- Qủa là một nữ nhân thú vị
Hắn bật cười.
…….
Cửa ngự thư phòng bật mở, một thái giám bước vào.
- Bẩm hoàng thượng..
- Có chuyện gì? – Thu lại nụ cười, Âu Dương Thần hỏi. Nếu để đám thái giám bắt gặp mình trong thư phòng cười cười một mình như thằng dở hơi thì thật mất mặt
- Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cho truyền người đến Ngọc Long Cung.
- Ta biết rồi
Âu Dương Thần nhíu mày. Có chuyện gì mà cả Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cùng cho truyền vậy?
……
Ngọc Long Cung….
- Hoàng thượng, ta nghĩ con nên lập Hậu.
Một thân ảnh áo choàng tím chừng 40 tuổi lên tiếng. Đôi mắt sắc xảo cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ. Ở người đó toát lên một khí chất vô cùng trang nhã.
- Thái Hậu, thần nhi còn nhỏ – Âu Dương Thần trả lời
- Người cũng đã 20, lập Hậu giúp người củng cố thế lực trong triều đình. Hơn nữa, cũng đến lúc người cho ta có cháu bồng bế đi. – Một giọng nói trầm ổn vang lên nhưng không giấu nổi sự thúc giục
- Hoàng Thái Hậu a, thần nhĩ nghĩ nếu người muốn có cháu thì còn có các phi tử hậu cung mà.
Hoàng Thái Hậu không hài lòng, quay qua Thái Hậu, giả vờ khóc lóc.
- Ta chỉ muốn có một cháu dâu ngoan hiền thôi mà. Tại sao không được chứ?
Thái Hậu cũng hùa theo.
- Đúng vậy. thân già rồi rồi mong chờ một cút cũng không như ý nguyện. Uổng công quá….
Âu Dương Thần cứng miệng…. Hai người này, ngoài mặt thì ra vẻ uy nghiêm mà sao….
- Thôi được rồi, về việc này thần nhi sẽ suy nghĩ.
Hắn nhắm hờ mắt thở dài, lấp liếm cho qua chuyện. Vừa mở mắt ra, hắn bắt gặp hai ánh mắt sáng rực như muốn kề dao vào cổ hắn. Cẩn thận án mạng…… Hắn toát mồ hôi:
- Hai người nhất định có cháu mà.
Vừa nghe xong câu đó, Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu cười cười.
- Hoàng Thái Hậu, người muốn hoàng cung trang hoàng thế nào? – Thái Hậu khúc khích.
- Nha, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ nữa
- Thần thiếp nghĩ còn phải chuẩn bị quần áo mới cho hài tử nữa.
……….
Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu rôm rả bàn tán, hoàn toàn bỏ rơi đương kim hoàng thượng đang bó gối tự kỉ ở góc phòng…
( Tgiả : [vỗ vai"> ta thông cảm cho huynh, ca ca…)
….
Lê lết cái thân tàn tạ về Đông cung, Âu Dương Thần ngồi phịch xuống ghế. Không phải là hắn không muốn lập Hậu mà là do chưa tìm được người thích hợp. Như nhớ ra điều gì, hắn lên tiếng:
- Kha Dương, chuyện điều tra như thế nào rồi?
Trước mặt Âu Dương Thần, một thân hắc y tựa cửa sổ. Kha Dương là huynh đệ lâu năm với Âu Dương Thần. Nếu nói là người thân cận của hắn cũng không sai. Ngúc ngoắc mái tóc nâu ngắn cụt lủn rối như tổ quạ, Kha Dương liếc hắn một cái rồi nhếch mép:
- Không phải ngươi hứng thú với nữ nhân đó rồi chứ?
- Có thể chứ.
Kha Dương cười gian.
- Ta còn tưởng ngươi…..
- Bỏ đi, nữ nhân đó là ai? – Âu Dương Thần xua tay che đi bộ mặt đã bắt đầu đỏ. Hắn chính là ngăn Kha Dương không nói hắn có vấn đề với cái máu ba trấm đó. Lần nào bị Hoàng Thái Hậu với Thái Hậu ép hôn là y như rằng tên đó lại lấy cái lí do đó ra khích bác hắn.
- Vũ Mạn Điệp Điệp – đại tiểu thư của tể tướng Vũ Mạn Giang. Từ nhỏ yếu ớt bệnh tệt. một tháng trước bị hãm hại. Tỉnh lại thì như trở thành một người hoàn toàn khác. Được xưng tụng là Vũ Đại Mĩ Nhân của Ngọc Quốc.
- Vũ Mạn Điệp Điệp – Âu Sương Thần im lặng một lát rồi nở nụ cười khó hiểu.
…
Và thế là Điệp tỉ nhà ta bị lôi kéo vào một âm mưu vô cùng đen tối của ca ca hoàng đế biến thái. Mọi chuyện bắt đầu vui rồi….
Trở lại với đương sự của chúng ta, sau một ngày quậy phá tưng bừng trên phố thì giờ này… Khi mặt trời lên cao quá ngọn đa, nàng vẫn còn yên giấc trên giường bắt bướm hái hoa với mĩ nam trong mộng….
Rầm….
…Cánh cửa oai hùng mở bật ra trước sức đẩy của Tiểu Hương, kèm theo đó….
- Tiểu thư, dậy mau !!!!!!!!!!!!!
Tiểu Hương khổ sở cố gắng kéo cái chăn ra khỏi người ta. Cái quái gì chứ? Bổn tiểu thư còn muốn ngủ.
- Ư….ưm…… ta chưa dậy đâu….
- Người dậy đi mà tiểu thư, có việc gấp lắm.
- …….
…. Im lặng…..
Gấp cái nỗi gì chứ? Không liên quan. Xùy xùy.
Tiểu Hương chống nạnh bất lực nhìn người trên giường vẫn thản nhiên say giấc nồng….
- Tiểu thư à, thiếu gia nói là nếu mà tiểu thư chơi về mệt đến nỗi ngủ đến giờ này thì lần sau sẽ không cho tiểu thư ra ngoài nữa đâu đó.
Hả? Gì cơ? Không được ra ngoài nữa á? Bỗ não nhanh chóng vẽ ra một viễn cảnh đen tối…..
- Ta dậy rồi.
Ngay lập tức, ta bật dậy, phóng ra khỏi giường với tốc độ tên lửa. Sau đó, Tiểu Hương vội vội vàng vàng chuẩn bị quần áo, đầu tóc rồi lôi ta đến đải sảnh.
Ở ngay giữa đải sanh, có hai nam nhân ngồi nói chuyện. Một người mặc long bào từ tốn uống trà, cả người toát lên một khí chất vô cùng oai nghiêm. Mái tóc vàng óng khẽ bay. Thỉnh thoảng lại nở một nụ cười lạnh lẽo. Cách nói chuyện ngạo mạn, tự tin. Ngồi đối diện, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị góc cạnh, lạnh lùng vô cảm.
Ta bước đến cửa đại sảnh, không chú ý đến đám người xung quanh, tiến đến chỗ người đàn ông đó chắp tay hành lễ.
- Điệp nhi khấu kiến phụ thân. Chả hay có chuyện gì mà người gọi Điệp nhi đến gấp như vậy?