ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 21:20 , Ngày 19/05/25
Chào Mozilla
home
4.5/5


Bụp…

Ta thấy mình bị treo ngược lên trước cửa, chính là cái tư thế đầu cắm xuống đất, mông chổng lên trời ấy ạ. Hầy, mọi người có thể biết rồi đấy, ta bị trúng bẫy. -_- Dĩ nhiên sẽ có người hỏi cái dây thừng to lù lù như thế mà không thấy hay sao? Đúng đúng, chính nó đấy. Ta quả là không nhìn thấy, là không để ý, được hay không?

Có lần một, lần hai thì dĩ nhiên sẽ có lần ba. Ta chui vào thùng hàng để di chuyển ra ngoài. Không phải trong phim hay thế sao? Ta tự khen mình thật thông minh làm sao, có thể nhớ ra cách này. Nhưng ta chưa kịp tự hào về cái mưu trí của mình thì bị một thứ chất lỏng đỏ từ trên xuống. Mẹ nó, nước mắm. Thiên a, ta đã đắc tội gì với người? Ta không cam lòng a. Tại sao người cứ phải trêu đùa một nữ nhi nhỏ bé yếu đuối như ta thế? Kế hoạch trốn thoát lần thứ ba, chính thức thất bại ê chề. Kết quả? Khỏi nói đi, còn gì khác ngoài việc cả người đầy mùi nước mắm.

Đáng thương hơn, ta lại không biết cái người là giáo chủ bình thường vẫn làm ra vẻ anh minh tiêu sái, lãnh đạm không quản chuyện thế gian lại có mặt khác. Mà cái mặt khác là khi hắn ta ở trong phòng với Liễm Phương, uống trà nghe Liễm Phương báo cáo tình hình. Nhìn biểu cảm trên mặt, rõ ràng là hắn chỉ hận không thể đập bàn đập ghế mà cười như điên trước cái kế hoạch tẩu thoát của ai kia. Liễm Phương hơi nhăn mày:

- Phiền phức như thế, ngài còn có thể lưu lại. Ả ta muốn trốn thì để nàng ta đi, ngài còn rảnh rỗi chơi trò mèo vờn chuột với ả?

- Sao nào? Liễm Phương, ngươi không thấy việc này rất thú vị ư?

- Có sao?

- Ừm hưm… có đấy. – Lãnh Hàn Băng xoay xoay chén trà trong tay, cười thích thú.

……………

Trở lại thời điểm hiện tại, ta vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng của mình trên cái bàn đá, thầm nghĩ nên trốn thế nào nữa. Lãnh Hàn Băng mấy hôm trước đã ra ngoài, giờ chưa trở về. Trong thời gian đó, Liễm Phương vẫn ở lại, quản lý Tà Băng giáo như một quản gia vạn năng. Và vào mấy ngày này, một người mới lại xuất hiện. Đó, vừa nhắc đã có mặt kìa.

Xa xa, một bóng người mặc áo đen từ trên xuống dưới đạp cành cây lao về phía đình viện ta đang ngồi. Thân ảnh thoăn thoắt như một con sóc khéo léo nhanh nhẹn nhẹ nhàng hạ chân xuống trên lan can gỗ. Ta ngồi thẳng dậy, chống cằm nhìn người mới đến. Mí mắt nhấc lên đánh mắt qua người đó.

Vẫn cái khăn đen xù xù đậm mùi ninja che kín nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt linh hoạt đảo trong tròng mắt. Tóc đen buộc bổng kiểu đuôi gà, dài quá thắt lưng. Dáng người dong dỏng cao, không cao quá cũng không phải dạng lùn. Vừa có vẻ mảnh mai thanh thoát của nữ nhân, vừa có khí chất mạnh mẽ, ngoan cường của nam tử. Vậy, có ai tò mò giới tính của người này không? Đừng hỏi ta, ta cũng tò mò đây. Nhớ lần đầu tiên gặp hắn trong Tà Băng giáo, ta còn nghĩ hắn là một sát thủ thuộc dạng bí mật gì gì đó nhưng hắn lại trả lời với một thái độ vô cùng cợt nhả. Hắn hất cái mái lòa xòa trước mắt, ra vẻ vô cùng cao quý tự hào:

- Ta đây thuần khiết thanh bạch, ai lại làm mấy thứ đó. Ta là thần trộm.

Giọng nói đã được qua biến đổi. Nhưng mà… thần trộm? Có quỷ mới tin. Trộm gà , trộm chó thì may ra. Lúc ấy, đối diện với cái nhìn đầy khinh bỉ của ta, hắn đã nói đầy tự tin:

- Tiểu mỹ nhân, ngươi không tin cũng phải tin thôi. Triều Vũ ta đây chính là thần trộm nức tiếng giang hồ. Người nghe danh người ngất, người thấy mặt người kinh. Vậy nên, tiểu mỹ nhân ngươi phải có diễm phúc lắm mới được giáp mặt ta đấy.

- Thế à? Kinh hãi vì mặt mũi ngươi quá xấu xí chứ gì? Ta hiểu mà. Không cần xấu hổ. Cũng đừng ghen tị với vẻ đẹp của ta mà hủy dung ta. Ta biết hồng nhan họa thủy mà. – Ta khinh khỉnh bĩu môi, đốp chát lại với hắn.

Lần đó, người tên Triều Vũ kia nhìn ta với ánh mắt vô cùng kì lạ. Có chút… giống như con sói đói muốn vờn đùa thỏ non. Ta rùng mình. Ta quả thực đúng đúng là thỏ non nha, ta đang rơi vào cái hang cầm thú nào đây?

Lại một buổi khác, ta đem sự tò mò trong lòng hỏi Triều Vũ:

- Ngươi là đực hay cái?

Triều Vũ khựng lại đôi chút. Rồi, hắn quay lại nhìn ta, mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm:

- Tiểu mỹ nhân, ngươi không cần biết ta là đực hay cái, chỉ cần biết ta trai gái đều ăn. Thấy thế nào? Muốn hiến thân cho ta rồi sao? – Sau đó, cười một tiếng chấn động lòng người. Ấy không, ý ta là chấn động nghĩa khác ấy. -_-

Sởn da gà. Mẹ nó, thần trộm cái rắm gì? Có mà thần bựa thì đúng hơn.

Hiện tại, Triều Vũ đi đến gần ta, mắt cong cong rõ ràng đang cười. Đừng cố tưởng tượng làm chi mà vỡ mộng. Hắn cười thì chẳng có cái gì hay ho xảy ra đâu. Y như răng, theo dự đoán chính xác hơn bản tin dự báo thời tiết của ta, Triều Vũ ngồi xuống chỗ ta, cúi đầu lục lục cái gì đó trong túi.

- Oà!!!

Hắn lôi ra một con rắn đen sì. Con rắn đó bò ngoằn nghèo trên tay, thè ra cái lưỡi đỏ lòm, miệng nhỏ nhỏ lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn. Trên thân mình nó là những điểm hoa văn thực dễ khiến người ta hoa mắt. Con rắn rướn đầu về chỗ ta, thụt ra thụt vào cái lưỡi. Ta bình thản nhìn con rắn, nhanh như cắt từ trên đầu nó giáng xuống muột lực, ần đầu nó xuống bàn. Con rắn đáng thương lè lưỡi, phát ra tiếng kêu mỏng manh dưới tay ta.

Ta cười cười nhìn Triều Vũ đang ngẩn người, mắt nhướn lên đầy vẻ khiêu khích. Hê hê, bà đây từ nhỏ đã không sợ rắn, rết, nhện, chuột gì gì đó giống mấy đứa con gái. Nha, thực ra là có sợ một thứ: gián bay. Gián bay là nỗi kinh hoàng, gián bò không sợ, gián đi không sợ, nhưng gián bay nhất định sợ. Nhưng, không được để lộ cái điểm yếu này. Triều Vũ có vẻ vô cùng hứng thú muốn khám phá cái bản mặt sợ sệt của ta. Hôm qua hắn còn mang đến một con cóc nhìn vô cùng dị hợm, hôm nay lại là rắn, không biết mai là con gì đây?

Cảnh tiếp theo, Triều Vũ cảm thấy con rắn đó đã hết cơ hội lợi dụng, túm đuôi nó quăng một phát vô cùng rõ ràng rành mạch ra sau. Phiu… Bạn rắn nhỏ bay một đường vòng cung hoàn hảo, đáp xuống đám nha hoàn đang đi qua đó. Kế tiếp, ở gần phía đình viện truyền đến một trận náo động cùng những tiếng thét kinh hoàng.

- Ngươi rốt cuộc là có còn là nữ nhân không vậy? – Triều Vũ cảm thán, hoàn toàn không để tâm đến trận náo loạn mà chính mình là kẻ đầu sỏ.

- Ngươi nhìn ta có điểm gì khác nữ nhân?

- Ngươi… – Triều Vũ nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới rồi sau đó bất lực lắc đầu. – Điểm nào cũng không giống nữ nhân.

Mẹ nó, Triều Vũ, ngươi đang bức ta nhất định giết ngươi? -_-

- Người ta chọn đương nhiên là nữ nhân.

Một giọng nói trầm mang theo ý cười vang lên từ cửa đình viện. Ta ngoảnh mặt lại. Một thân nam nhân khí chất tao nhã đứng tựa cột gỗ, có vẻ như đang xem trò vui. Mái tóc đen chạm đất thả hờ hững sau lưng. Lãnh Hàn Băng.

- Tiểu Băng Băng, ngươi về rồi sao? Có nữ nhân mới thú vị vậy mà không giới thiệu với ta một câu, thật tệ nha. – Triều Vũ khoác vai Lãnh Hàn Băng, dưới tấm khăn che mặt rõ ràng là nụ cười gian trá mang tính chất trêu chọc khó giấu.

Phụt…

Ta phun trà. Tiểu Băng Băng? Ta cười. Ta cười đây. Ha ha, không kìm được. Tiểu Băng Băng? Ôi, đau bụng chết mất. Ta bò lăn ra bàn mà cười, đến mức không dừng được. Tay đập thùm thụp xuống bàn đá, lăn lộn điên loạn trong cơn cười không dứt.
Trang: « 1414243444550 »
Search Engine: hoang hau lam chieuhoang hau lam chieu
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3785 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3786 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3787 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3787 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3787 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3787 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Không cần nhiều đến thế
*Chồng Khờ
*Em hơi béo
*Hai thằng ngu….
*Người tình ơi, em yêu anh
*Me hài ola ngày 28/12/2014

Text Link: Wap tải game miễn phí

Insane