Tôi đón lấy bó đuốc châm lửa, đường hầm tối om bỗng sáng hẳn lên, chỉ thấy ba người còn lại đang trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Hơi bất ngờ một chút, nhưng tôi hiểu ngay không phải họ nhìn tôi mà đang nhìn thứ ở sau lưng tôi, sau lưng tôi có gì được nhỉ?
5
Bị ba người kia nhìn như vậy, làm tôi thấy lạnh cả sống lưng, tôi chuẩn bị sẵn tinh thần để né tránh, quay đầu lại nhìn, hóa ra đó chỉ là một bức tranh vẽ hình con vật mặt trắng toát, đầu to như cái đấu, khuôn mặt cũng to như vậy, mặt vuông tai to, để hai hàng ria mép, thần thái quái dị, mặt người thân thú, đuôi là chín con rắn, lấy mây làm quần áo, thấy hình thù này trong bóng tối đúng là rất kinh sợ.
Mặt dày nói: “Bộ dạng chủ nhân ngôi mộ là thế này à, thật khác xa so với tưởng tượng của tôi.”
Tôi nói: “Đó là thần vật ăn thịt người trên núi Côn Luân theo truyền thuyết của người xưa. Đặt ở đây để trấn mộ, chẳng động đậy được thì dọa được ai chứ?”
Điếu bát nói: “Từ thời Hán tới giờ, đã hơn hai nghìn năm rồi mà màu sắc bức tranh vẫn tươi tắn như vậy. Chắc bảo vật trong hầm mộ vẫn được giữ nguyên vẹn.”
Điền Mộ Thanh hỏi: “Các anh nói đây là bích họa từ thời Hán?”
Điếu bát nói: “Dưới hồ Tiên Đôn là mộ cổ thời Hán, bích họa trong mộ đương nhiên là từ thời Hán rồi.”
Điền Mộ Thanh nói: “Tôi tưởng là của thời Đường?”
Tôi nghĩ Điền Mộ Thanh là giáo viên mỹ thuật, có thể nhận ra bức bích họa của thời Đường cũng không có gì là khó, tôi cũng đồng quan điểm với cô ấy.
Tôi nói với Điếu bát: “Hình thần vật núi Côn Luân trong tranh xuất phát từ truyền thuyết thời Hán, nhưng bức họa này đúng là mang đặc điểm của thời Đường.”
Điếu bát thắc mắc: “Sao lại là mộ cổ đời Đường được?”
Tôi nói: “Tôi nhìn thấy hoa văn khắc chìm trên cửa mộ là của thời Hán.”
Điếu bát nói: “Vậy thì lạ nhỉ, trong mộ cổ đời Hán có tranh của đời Đường sao?”
Tôi nói: “Lần trước, chúng ta nghe lời đồn ở thôn Phi Tiên, nên nghĩ rằng ngôi mộ này có từ thời Hán, nhưng thực tình đây là một ngôi mộ tập thể, hầm mộ này được đào trong lòng núi, từ thời Hán tới thời Đường không ngừng có quan tài được chuyển vào đây, đến tận thời Đường khi xảy ra địa chấn, cả ngôi mộ chìm trong nước, kể từ đó cách biệt với thế giới bên ngoài.”
Điếu bát thấy rất ly kỳ: “Từ thời Hán tới thời Đường hơn một nghìn năm không ngừng có quan quách được chuyển vào đây, vậy đó là những người nào?”
Tôi nói: “Cái đó tôi cũng không biết. Nói chung có rất nhiều điểm không rõ ràng.”
Kiểu bài trí trong hầm mộ này có thể nói là điên đảo càn khôn, đảo ngược âm dương, bị chìm trong nước hàng nghìn năm, nhưng bên trong lại không có dấu tích bị ngâm trong nước, quan tài bằng ngọc, tượng bằng vàng, thi thể khô đeo mặt nạ bằng vỏ cây, nhà cửa xung quanh ngọn núi v.v… tất cả đều toát lên vẻ kỳ bí. Trước khi làm rõ được lai lịch của chủ nhân ngôi mộ, tất cả đều như lớp sương mù trên mặt hồ, khiến người ta “nhìn không tỏ, nghĩ không thông”.
Mặt dày nói: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, chủ nhân ngôi mộ nằm trong cỗ quan tài kia kìa, bọn ta qua đó xem là rõ ngay thôi.”
Điếu bát nói: “Đi sâu vào trong thì phải cẩn thận, mọi người đi sát vào, cách nhau nửa bước chân thôi.”
Tôi thắp hai bó đuốc, tôi và Mặt dày mỗi người một bó, hai người kia cầm đèn pin, từng bước từng bước đi sâu vào bên trong. Hầm mộ được đào trong lòng núi, phía trên phía dưới đều bằng phẳng. Đi được mười mấy mét lại là một lần cửa, cả bọn đi vào bên trong, đang định đóng cửa lại thì Điếu bát kêu lên: “Không được, đừng đóng vội!”
Tôi hỏi lại mới biết, Điếu bát để quên ba lô trong đường hầm. Lúc đó, cả bọn đang chăm chú quan sát bức bích họa, còn nói đó là bức tranh mang phong cách thời Đường, anh ta bỏ ba lô xuống đất để lấy đuốc ra, sau đó quên cầm ba lô. Lương khô và đuốc dự phòng đều để cả trong đó.
Điếu bát nói: “Trong đó đều là đồ thiết yếu, tôi phải quay lại lấy…”, nói rồi quay lưng đi trở ra.
Tôi nói Điếu bát cứ chờ ở đây, tôi đưa ba lô của mình cho anh ta, rồi cầm lấy xẻng và đuốc quay lại đường hầm lấy ba lô cho anh ta. Lúc trước đi cùng ba người kia trong đoạn đường hầm này thì không thấy gì, nhưng giờ một mình quay lại, tuy chỉ khoảng mấy chục mét nhưng cũng thấy ghê người. Nơi này ẩm thấp, lạnh lẽo, tối tăm, vách đá và đường hầm không có chút sinh khí. Tới lần cửa đá thứ nhất thì tôi tìm thấy ba lô của Điếu bát. Trong đường hầm một màu tối đen, chỉ cách mấy chục mét mà đã không thấy ánh đuốc của hội Điếu bát đâu, bất giác rợn tóc gáy, tôi vội vàng chạy về phía bọn họ. Ai ngờ, vừa nhấc chân lên định đi thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đất đá rơi xuống ầm ầm, tôi bị sức ép bắn vào tường đường hầm, hai tai ù đặc, trong đầu toàn tiếng ong ong, máu chảy rần rần trong huyết quản, bó đuốc bị rơi xuống đất tắt rụi.
6
Tôi ngã xuống chân tường, đầu óc ong ong, lịm đi mất mười mấy giây, khi tỉnh lại đã thấy bọn Hoàng phật gia đang đi vào trong lớp khói thuốc mù mịt. Bọn chúng đều cầm đuốc, nhưng vì khói thuốc chưa tan, (Bạn đang đọc truyện tại website: Haythe.us) cú nổ vừa rồi khiến bụi đá bay mù mịt nên không ai phát hiện ra có người nơi chân tường. Tôi sờ được chiếc xẻng bị rơi bên cạnh, từ từ đứng dậy, không lên tiếng, trà trộn vào trong đám người kia, mặt mũi ai nấy đều đen nhẻm, lại đi trong làn khói bụi mờ mịt nên chẳng ai phát giác ra điều gì.
Tôi cố gắng há miệng to hết cỡ, cảm giác màng nhĩ vẫn chưa bị rách, thính giác dần hồi phục, nghe thấy tiếng tên eo rắn: “Có đám trung thần tướng giỏi như bọn mình đi phò tá Hoàng phật gia, dùng thuốc nổ mở cửa hầm mộ chỉ là chuyện nhỏ, mọi người chuẩn bị phát tài rồi.” Hoàng phật gia nói: “Bọn ngốc Điếu bát đúng là đã vào trong hầm mộ này thật sao?” Tên eo rắn lại nói: “Thằng Mũi chó ngửi thấy mùi mà, không sai được đâu. Mấy tên đó chán sống rồi, dám vuốt râu hùm. Phật gia… đầu của đại ca không sao chứ?” Hoàng phật gia hừ mũi một tiếng: “Thế này nhằm nhò gì… Tao đã luyện qua rồi…” Tên eo rắn ngay lập tức nịnh nọt Hoàng phật gia: “Nói thật với đại ca, em nhận ra từ lâu rồi, bọn phàm phu ăn toàn ngũ cốc với lương thực linh tinh đó làm sao mà có công phu như đại ca được.”
Tôi nhìn thấy cái đầu toàn thịt của Hoàng phật gia cứ lúc lắc trước mặt lại nhớ tới Lư mặt rỗ chết dưới tay hắn như thế nào, không nén nổi tức giận, đứng từ phía sau hỏi hắn: “Phật gia, cái đầu của mày chịu được mấy nhát xẻng?”
Hoàng phật gia nói: “Dăm ba nhát chỉ là chuyện đùa. Ớ… mày là thằng nào?”
Tôi không đợi Hoàng phật gia quay lại, xẻng đã cầm sẵn trong tay từ lâu, lấy hết sức bình sinh nện lên đầu hắn, lần này dùng lực rất mạnh, chỉ nghe kêu chát một tiếng, méo cả xẻng. Nhưng đầu tên Hoàng phật gia đúng là cứng hơn người bình thường, bị đánh như vậy mà hắn không bị vỡ đầu, nhưng cũng bị thương không nhẹ, hắn ngã vật ra đất, kêu lên: “Á… mẹ đứa nào lại đánh lén ông?”
Bọn tay chân Hoàng phật gia tuy toàn bọn liều mạng, nhưng là đội quân ô hợp, chỉ chờ cơ hội kiếm lợi cho mình, nhân lúc bọn đó vẫn chưa kịp phản ứng, tôi chạy vội tới lần cửa thứ hai. Sau lưng vẫn nghe thấy tiếng Hoàng phật gia hò hét tay chân đuổi theo.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lần cửa thứ hai, hội Điếu bát nghe thấy tiếng nổ cũng biết là bọn Hoàng phật gia đã vào bên trong, đang sốt ruột thì thấy tôi chạy lại, vội vàng đẩy thật mạnh cánh cửa đá khép lại, nhưng ánh đuốc đã chập chờn nhấp nhô trong đường hầm, đuổi sát tới nơi. Chúng tôi không kịp đóng lần cửa thứ hai nữa, đành phải chạy thật nhanh vào phía sâu bên trong, phía trước còn lần cửa thứ ba nữa. Bốn người chúng tôi tháo chạy qua lần cửa đó thì tới cuối đường hầm, đi qua chiếc cửa vòm bằng đá là vào tới hầm mộ. Tường bên trong hầm mộ đều được xây gạch, trên nóc hầm và nền hầm mộ đều lát gạch, có cột trụ đá và xà ngang bằng đá chống đỡ. Bụi bám đầy trên tường, hầm mộ khá lớn nhưng đơn sơ và tồi tàn khiến không khí bên trong càng u ám.