Ring ring

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 08:43 , Ngày 19/05/25
Chào Mozilla
home
4.5/5

Tô Nam hạ mày, hỏi ta: “Ngươi đọc làu làu với ngươi nhắm mắt lại có quan hệ gì? Chẳng lẽ trợn tròn mắt sẽ không đọc được?”


“Tô Nam, ngươi câm miệng cho ta, không nói cũng không ai bảo ngươi câm điếc!”


Ta nói: “Phụ thân, ta tuy không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng không xấu, ngươi không phải sợ ta gả không được chứ? Có thời gian, ngươi nên quan tâm biểu tỷ, ta thật lo cho tương lai của nàng.”


“Chuyện Gia Nhi ta tự khắc biết tính, ngươi lo chuyện mình đi. Tóm lại việc hôn nhân đã định như vậy rồi, ta biết nha đầu ngươi nhiều mưu ma chước quỷ, lần này ngươi không cần nháo loạn, an phận ở nhà chờ thành thân đi.”


Ta thở phì phì đứng lên, xoay người bỏ chạy.


Phụ thân ở sau kêu: “Ngươi đi đâu, trở về cho ta.”


Ta cũng không quay đầu lại, nói: “Người có ba cái gấp.”


“Ta sao sinh ra một nữ nhi như vậy chứ!” Phụ thân cảm thán.


Còn không tới cổng chính, từ xa ta thấy có người đang đến, đây là lần đầu tiên ta gặp mặt Tần Lãng.


Hắn lẳng lặng xuyên qua Đào Lâm Viện, hoa rơi trên đầu hắn, trên vai, trên áo… Ánh mắt hắn trông thật đẹp, không gợn sóng, không sợ hãi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, không nhìn ra biểu tình gì.


Gần đây xảy ra chuyện gì, sao ta liên tiếp bất ngờ gặp gỡ soái ca, thầy tướng số còn chưa nói mệnh ta năm nay đào hoa.


Sửng sốt hồi lâu, ta còn chưa phản ứng, Tam ca Tô Quýnh vội vàng từ trong phòng đi ra, ôm quyền kêu một tiếng “Tần huynh”, ta mới biết nam nhân trước mắt này chính là Tần Lãng – vị hôn phu văn võ song toàn trong truyền thuyết của ta. Ta không rõ lúc này hắn đến xem náo nhiệt gì, ta chỉ khẳng định còn ở lại sẽ không xong.


Quả nhiên, Tô Nam vừa nghe Tần Lãng đến, lập tức đi tới chen vào nói: “Ngọn gió nào đưa Tần huynh tới đây, mau vào trong.”


Xem bộ dáng nhiệt tình của hắn còn khiến ta tưởng Tần Lãng mới là vị hôn phu của hắn, ta hung hăng chửi hắn một phen, nhỏ giọng nói thầm: “Là gió điên.”


“Gì? Tô Nhiễm ngươi nói gì?” Tô Quýnh hỏi ta.


Ta chỉ chỉ Tô Nam, thành thực trả lời: “Hắn không phải hỏi gió nào đưa người ta tới sao, ta nghĩ là gió điên.”


“Ha ha…” Tô Quýnh xanh mặt, vội vàng giải thích với Tần Lãng, “Muội muội ta hay nói đùa, Tần huynh đừng để ý.”


Tần Lãng hơi hơi vuốt cằm, không nói gì, ta trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ hắn thật câm điếc?


Không đợi ta nghĩ ra, Tô Nam một phen túm ta vào nhà, ta biết đây là thời buổi rối loạn, là mùa xuân nhiều chuyện.


Phụ thân bày ra tư thế đón con rể, nhiệt tình đến kỳ cục. Hắn hỏi một câu Tần Lãng đáp một câu, ta mới biết thì ra Tần Lãng không câm điếc, bất quá hẳn là đầu gỗ. Phụ thân bác đại tinh thâm nói chuyện không đâu, huynh đệ Tô gia cũng tham dự, một đám người chơi trò vấn đáp không biết trời trăng.


Ta thật sự không giả ngốc nổi nữa, cảm giác không còn chuyện gì, đứng lên định đi.


Tô Kiên hỏi ta: “Nhiễm Nhiễm ngươi vừa ngồi đã muốn đi?”


“Người có ba cái gấp.”


Tô Nam ra giọng lão đại: “Ngươi không phải mới vừa gấp sao, sao lại đi?”


Ta phát hỏa: “Cầu xin ngươi trí nhớ không cần kém vậy được không, ta vừa rồi gấp thật, cũng không biết người nào đáng chém ngàn kéo ta vào cho bằng được, làm người không phúc hậu sẽ bị sét đánh. Trên trời có người đang nhìn xuống, xuất môn nhớ trốn!”


“Thôi, ngươi chạy nhanh đi, đi nhanh về nhanh.”


Còn trở về ta chính là heo, ta khờ sao!


Tô Nam vĩnh viễn không phải là đối thủ của Tô Nhiễm, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi, giống như Tô Nhiễm vĩnh viễn không phải là đối thủ của Tô Tuấn. Quả thật vỏ quýt dày có móng tay nhọn!


Ta vui vẻ chạy đến hậu viên.


Từ xa đã thấy các phu nhân thướt tha trong đình bên hồ, ta vội vàng trốn. Tô phủ lớn vậy, ta không tin mình tìm không ra một chỗ thanh tĩnh.


Ta ngồi trên đá thở dài, vừa chà đạp cánh hoa hồng trong tay. Đây vốn là một phong cảnh hữu tình dào dạt như tranh, ánh mặt trời chói chang, sáng lạn mà vì sao ta không gặp chuyện gì hay ho. Vì sao có người từ chối Lương Gia mà không có ai từ chối ta? Bất quá nói lại, bị từ hôn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ta đã sớm dứt ý niệm này trong đầu.


Thoáng cảm thấy sau lưng có người, tuy rằng người nọ biết võ nhưng tốt xấu gì ta cũng đã lăn lộn ở Thục Sơn nhiều năm, ít nhất thính lực không kém. Ta tưởng phụ thân phái Tô Nam tới bắt ta về, đầu cũng lười quay lại, không kiên nhẫn nói: “Ngươi có yên hay không, để ta một mình thanh tĩnh một chút ngươi sẽ chết sao!”


Không ai trả lời.


Ta nghi Tô Nam đổi tính, không biết cãi lại. Quay đầu lại chính là thấy gương mặt lạnh như băng ngàn năm không đổi kia của Tần Lãng, giống như ta thiếu hắn ba trăm lượng bạc.


Ta còn đang hóa đá, chưa biết nói gì để không khí bớt căng thẳng, Tần Lãng ngồi xuống cạnh ta, thản nhiên nói: “Ta sẽ không cưới ngươi, mong Tô tiểu thư sớm bỏ ý định.”


Ta vẫn đang hóa đá chưa tỉnh hồn, Tần Lãng đã vỗ mông chạy mất. Nhìn bóng dáng hắn, ta từ dưới đất nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng mắng Tần Lãng. Có gì đặc biệt hơn người, mặt đẹp có thể làm cơm ăn sao, có ngươi mới là loại mỗi ngày không ăn cơm, soi gương chảy nước miếng, ta xem ngươi còn không đói chết! Nói ta sớm bỏ ý định gì chứ, ta mới không muốn gả cho ngươi!


Những lời này chỉ có thể giữ trong lòng, ta cũng không dám bắt chước đàn bà chanh chua chống nạnh chửi ầm, nơi này không phải Thục Sơn, nếu để nha hoàn không sợ chết nào nghe thấy, mách với phụ thân, ta chết thế nào cũng không hay. Phụ thân kị nhất là ta ăn nói thô tục.


“Nhiễm Nhiễm, sao ngươi ở đây một mình?” Mẫu thân đã tới, “Ta vừa rồi ở xa không phải thấy ngươi ở cùng Tần nhị công tử sao, như thế nào, hắn đi rồi?”


Ta nói: “Ân, đi rồi.”


Bác cũng bước lại hỏi ta: “Ngươi thấy Tần nhị công tử này thế nào, hợp hay không hợp ý?”


Ta suy nghĩ khổ sở, thật lâu sau trả lời: “Không sai, là người rất thành thực.”


Nương với bác vì câu “Không sai” kia âm thầm vui mừng, phỏng chừng trong lòng cân nhắc việc hôn nhân này. Các nàng sẽ không hiểu câu “Rất thành thực ” kia có ý tứ gì. Ta cũng mặc kệ các nàng, tiếp tục tàn phá đóa hoa hồng trong tay.


Bác thấy ta không nói, lại hỏi ta: “Nhiễm Nhiễm, ngươi nghĩ gì đó?”


Ta nói: “Ta nghĩ, có phải ta cũng có thể đi thăm người thân hay không?”


“Gì?” Bác mờ mịt, “Thăm người thân? Lương Gia còn chưa về, ngươi lại đi thăm người thân?”


Ta hít sâu một hơi, xoay người bỏ chạy. Khác biệt, khác biệt a!


Chương 5: Ai cũng thích bát quái


Dạo ở hoa viên một vòng, ta càng nghĩ càng chưa nguôi giận, hắn là ai chứ! Ỷ mình là con đại tướng quân, bộ dạng không tệ liền lên mặt với ta! Ta là nữ nhi của công chúa, là cháu ngoại của đương kim hoàng thượng!


Không nên, không nên, cơn giận này phải giấu, nếu không ta còn mất mặt đến chừng nào. Nếu để bọn Tô Nam biết, sẽ cười bể bụng mới thôi. Lương Gia bị từ hôn, bọn họ không dám giễu cợt vì Lương Gia bá đạo không ai dám trêu nàng. Còn ta, aizz…


Thở dài một tiếng, ta trầm tư suy nghĩ biện pháp giải quyết. Theo thái độ của Tần Lãng, đánh chết hắn cũng không cưới ta, đây vốn cũng không phải chuyện xấu, rất hợp ý ta. Nhưng ngẫm lại kết cục của Lương Gia, chỉ sợ mặt dày như vách tường cỡ Lương Gia bị từ hôn còn trốn biệt không dám gặp người, vạn nhất Tần Lãng từ hôn với ta, ta nên làm gì bây giờ.

Trang: « 14567822 »
Search Engine: nhat ky tim chongnhat ky tim chong
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3785 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3786 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3787 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3787 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3787 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3787 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015
*Không cần nhiều đến thế
*Chỉ Có Anh Hiểu Được Vẻ Đẹp Của Em
*Oan Hồn Xóm Nhỏ
*Người đẹp phải mạnh mẽ
*Đại Thiếu Gia Và Cô Gái Côn Đồ

Text Link: Wap tải game miễn phí