“Ha ha… Nếu như mà mở thật, thì chắc sẽ có người kiện tôi là kẻ giả danh lừa bịp. Không chừng cô chính là người đầu tiên ấy”. Đường Triêu cười, khóe miệng hằn sâu một nếp nhăn.
“Có thể lắm. Dưới sự cám dỗ của đồng tiền mà!” Tôi xoay xoay chiếc chén trong tay, trêu Đường Triêu với vẻ thờ ơ.
“Vậy cô đừng làm thế vội, chúng ta ăn chia năm mươi năm mươi là được chứ gì, chắc chắn là cao hơn mức tiền thưởng nhận được nhờ tố cáo tôi rồi”.
Đường Triêu đặt chén trà xuống, lấy từ trong tủ trà ra một quả cầu pha lê. Kỳ lạ là bên trong có một cây kim bạc rung lên cùng động tác của Đường Triêu. Trục đối xứng màu đen, chia bên trong quả cầu thành hai phần rõ rệt, nơi hai phần tiếp xúc với nhau hình thành nên một hình bát quái thường thấy trong Đạo gia.
“Hiện giờ tâm trạng của cô thả lỏng chưa? Chúng ra đi vào vấn đề chính nhé”, Đường Triêu đặt quả cầu pha lê vào tay tôi, nhìn tôi và hỏi: “Có biết đây là cái gì không?”.
Người đàn ông này thật tinh tế và chu đáo, nếu Vân Phong cũng thế này thì chắc chắn bà tôi sẽ cho điểm tối đa.
“Đương nhiên… là không biết”. Ở bên anh ta thật thoải mái, khiến một con người vốn ít nói như tôi cũng trở nên hài hước dí dỏm hẳn lên.
“Ha hà! Tôi không nhận ra là cô cũng có tế bào hài hước đấy. Đây là máy dò tung tích do sư phụ tôi chế tạo ra. Sư phụ tôi đã làm phép cho nó rồi, chuyên dùng để dò tìm manh mối về những thứ đồ mà chúng ta không tìm thấy. Rất linh đấy”.
Tôi giật mình: “Tìm tung tích của những thứ bẩn thỉu ư?”
“Đây là việc mà hiện nay chúng ta phải làm, đầu tiên là phải tìm được thiếu phụ họ Lạc đó, như vậy mới có thể tìm ra được căn nguyên, sau đó nghĩ ra biện pháp để giải trừ. Nếu như tôi đoán không sai thì tấm kỳ bào này đã từng bị niêm phong, những vật dữ bên trong nó vì bị phong kín lâu năm nên bây giờ oán khí mới càng mạnh hơn như vậy. Chúng ta tạm coi đây là nguyên nhân khiến cho thiếu phụ họ Lạc kia báo thì đi”.
“Thế nhưng làm sao chúng ta tìm cô ta được?”.
“Có mang chiếc xường xám đó đến không?”, Đường Triêu lại lấy trong tủ ra một chiếc máy ghi âm.
“Có đây!”. Tôi lấy chiệc xường xám trong túi ra đưa cho anh ta. Đường Triêu đứng lên lấy ra một lư hương nhỏ, thắp ba nén hương vào đó rồi đặt chiếc xường xám lên phía trước lư hương. Sau đó anh ta lại mở máy ghi âm, mở trạng thái ghi, cuối cùng đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.
http://zimke.wap.sh/
Chờ hương cháy hết, anh ta liền tắt máy ghi âm đi, thu chiếc xường xám lại, sau đó cầm quả cầu thủy tinh miệng lầm rầm đọc điều gì đó.
“Biết tôi vừa làm gì không?”. Để quả cầu xuống, Đường Triêu lên tiếng hỏi tôi. Thấy tôi lắc đầu, anh ta nói tiếp: “Ghi âm!”.
“Ghi âm ư?”.
“Đúng, ghi lại âm thanh riêng của cô ta, chiếc máy dò tung tích này sẽ căn cứ vào tiếng nói của cô ta để dẫn chúng ta đi tìm”.
“Thế nhưng còn Tiểu Cổ, Úy Bân và thậm chí người đầu tiên chết nữa! Vậy thì chúng ta phải điều tra đến lúc nào?”.
“Người cô nhìn thấy đầu tiên là ai? Cô ta đến tìm cô chắc chắn là vì có mối liên hệ nào đó với cô, còn những người đã chết trướ kia, phần lớn là vì oán khí, còn kẻ có thể hại người chính là người đầu tiên cô nhìn thấy. Tiểu Cổ là người thế thân cho cô, còn Úy Bân lại bị Tiểu Cổ gọi đi, bọn họ đều không làm hại cô đâu”.
“Vậy những đêm qua tôi nằm mơ thấy họ, bọn họ còn vứt chiếc xường xám này về phía tôi nữa”.
“Chỉ là xuất hiện kèm theo thôi, còn nguồn gốc của chiếc áo này với bọn họ khộng nặng nề lắm. Bọn họ bị khống chế nên mới xuất hiện, dù sao cũng chỉ là ảo ảnh, không thể hại người được. Cũng có thể vì nguyên nhân nào đó hết sức đặc biệt nên bọn họ mới thành một thể cá biệt, song Tiểu Cổ và Úy Bân đều chết rồi, bọn họ có gì mà oán hận cô? Nhất là Úy Bân, cứ cho là có thể hại người khác, nhưng như cô nói từ nhỏ cậu ấy đã đối tốt với cô như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây tổn hại đến cô đâu. Nếu như có hại cô, thì tất cả những việc cậu ấy đối tốt với cô trước đây đều là giả tạo”. Đường Triêu nói với vẻ nghiêm túc.
“Bây giờ chúng ta cùng nghe nào!”. Anh ta đặt quả cầu thủy tinh bên cạnh chiếc máy ghi âm, sau đó ấn nút phát.
“Rè rè… rè rè…”, tiếng băng ghi âm chạy trong máy, phải mất một lúc sau mới thấy tiếng cười ha ha nghe âm u vẳng đến. Hệt như tiếng cười tôi đã nghe thấy trong giấc mộng đêm qua.
Đường Triêu đưa tay chạm khẽ chạm vào cánh tay tôi rồi chỉ ra phía quả cầu thủy tinh. Tôi nhìn theo hướng tay anh ra, phát hiện ra chiếc kim bên trong đó đã bắt đầu chuyển động theo tiếng cười, sau khi xoay mấy vòng liền chỉ về hướng tây nam rồi sau đó đứng hẳn lại không xoay nữa, đứng nguyên đó khẽ rung lên.
“Tốt rồi, tìm thấy rồi!”, Đường Triêu tắt máy ghi âm, sau đó cầm quả cầu lên nhìn theo hướng chỉ của chiếc kim, mày hơi cau lại: “Aizz, không đúng rồi. Ở phía tây nam làm gì có nghĩa trang nào. Sao có thể như thế được?”.
“Sao?”. Tôi không hiểu câu đó của anh ra có ý gì.
“Sư phụ tôi nói thiết bị dò tung tích tuyệt đối không bao giờ sai được. Nếu như ba ngày sau chiếc kim chỉ hường vẫn không thay đổi, vậy thì chúng ta có thể tìm theo hướng đó. Thông thường mà nói, nơi có âm khi mạnh nhất chính là nghĩa địa, hiện giờ chiếc kim chỉ về hướng tây nam, theo trí nhớ của tôi thì hướng này không có nghĩa địa nào thì phải. Có lẽ bât giờ cũng chưa đúng lắm, chờ ba ngày sau xem lại kết quả rồi quyết định đi”.
Chương 11 Nhà họ Hà
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, cung độ lắc của chiếc kim mỗi lúc một nhỏ, đến lúc đi qua giả sơn, chiếc kim dừng hẳn lại không di chuyển nữa. Đối diện với ngọn giả sơn là một gian phòng nhỏ, tôi thấy xung quanh không có ai bèn đẩy cửa đi vào. Bên trong được trang trí bằng hai màu trắng đen, trên chiếc bàn ở giữa có đặt mấy bông cúc trắng làm bằng nhựa, không gian tràn ngập mùa đàn hương nồng đậm, phía trước chiếc bàn màu trắng là một lư hương hình vuông, trong đó cắm rất nhiều chân hương đủ loại, còn có cả ba que hương đang cháy dở. Que hương to chừng bằng ngón tay út, thảo nào mùi đậm đặc thế. Nhìn toàn cảnh thì nơi đây giống một… linh đường11hơn.
Đường Triêu để quả cầu thủy tinh lên trên bát hương bình tĩnh chờ đúng ba ngày. Anh ta vẫn bảo tôi mang chiếc áo xường xám đó về, ngoài ra còn cho tôi thêm một lá bùa nữa để dính lên đó. Giấy vàng mựa đen, chữ viết bên trên ngoằn ngoèo như con giun đất, nhìn lâu khiến đầu có cảm giác hơi choáng váng.
Về tới nhà, vừa mở cửa ra một mùi đàn hương đậm đặc đã xộc ngay vào mũi tôi. Khói bay nghi ngút, tới khi mắt đã có thể thích nghi được với làn khói mờ ảo ấy, tôi nhìn thấy bà nội đang ngồi tựa nghiêng trên ghế salon, miệng hơi hơi hé mở, bất động như đã đông cứng lại, trông không khác gì pho tượng.
Tim tôi bỗng chùng hẳn xuống, tay mềm nhũn tới nỗi chiếc túi rơi tuột xuống đất, từng hình ảnh bi thương của việc mất mát người thân trong suốt hai mươi năm qua theo nhau chớp lóe lên trong đầu. Tôi cứ đứng như khúc gỗ ngây ra đó, mắt còn không chớp lấy một lần, cũng không dám đi tới gần, chỉ sở mình sẽ phải đối mặt với kết quả mà mình không mong muốn, nên trong làn khói hương ấy, tôi cũng biến thành pho tượng.