pacman, rainbows, and roller s

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 12:34 , Ngày 14/03/25
Chào Mozilla
home
4.5/5


\"Dì cả không thương tình lại đến thăm đúng lúc đang khao khác yêu đương thế này, thật đáng thương!\" Tiểu Tiểu còn bổ sung thêm.

Bị dì cả đến thăm đúng là xui xẻo à —— mình —— mím môi tủi thân dựa vào người Tiểu Tiểu tìm kiếm an ủi, không ngờ lại bị cái bà chị độc ác này không tính người này ném thêm một quả lựu đạn.

\"Em thật hư nha!\" Tiểu Tiểu độc ác nói, \"Nếu em dám đem dì cả nhà em sang cho chị thì cứ chống mắt lên mà xem, chị sẽ xử lý em như thế nào!\"

Hình như khả năng này cũng có thể xảy ra. Còn nhớ những năm đi học chuyện này vẫn thường xảy ra, chỉ cần trong ký túc xá có một người nào đó bị dì cả hỏi thăm thì ý như rằng những người còn lại cứ lần lượt được dì cả chăm sóc. Thì ra mỗi lần dì cả đến thăm chúng ta cũng giống như đi vệ sinh vậy, còn dẫn bạn theo nữa.

Cha không thương, mẹ không xót, còn bị Tiểu Tiểu ghét bỏ nữa khiến mình chỉ có thể gục đầu xuống bàn chịu đựng nỗi đau đến không mở nổi mắt ra nữa, trong lòng cũng quyết tâm không thể chỉ có một mình mình chịu đựng khó chịu được, mình còn muốn bọn họ cũng phải hứng chịu theo.

Từ trước tới nay mình luôn làm theo một phương châm đó là —— có phúc thì mọi người cùng hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng chịu!

Thật ra thì mình hoàn toàn có thể lựa chọn việc xin nghỉ về nhà tự sinh tự diệt, nhưng mà thực sự mình không thích viết đơn xin nghỉ, lại càng không thích vào phòng làm việc của cấp trên để xin dấu nghỉ phép. Đây là bệnh tâm lý bắt đầu từ thời còn là học sinh —— thật sự không thể giải thích được mâu thuẫn trong lòng mình nữa.

\"Quả Quả, em nên xin phép về nghỉ ngơi đi, dù sao thì những việc còn lại cũng không cần đến em nữa.\" Anh Triệu nói một câu mà trúng trọng tâm luôn.

Quả thật, mình cũng đâu phải là một nhân viên chăm chỉ gì, nhưng vì cái nguyên nhân chết tiệt kia nên vẫn chưa xin nghỉ. Không còn cách nào, mình bèn len lén nhìn Tiểu Tiểu một cái, quả nhiên cô ấy liền hiểu vấn đề ngay.

Tiểu Tiểu nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng, giằng co vài chục giây, kết quả Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa mình một câu \"cẩn thận không lười mà chết đấy\". Sau đó không thể làm gì được mình nữa, tức giận quay lưng đi về chỗ của Tiểu Tiểu, dùng sức gõ lên bàn phím. Hì, Tiểu Tiểu đang giúp mình gõ đơn xin nghỉ đây, sau khi gõ xong Tiểu Tiểu còn cầm nó đi vào văn phòng của cấp trên xin dấu giúp mình nữa, thật tuyệt. Ở cái thế kỷ hai mươi mốt này, cô ấy lấy việc giúp người làm niềm vui thì rất đáng cho chúng ta khen thưởng cô ấy chứ nhỉ?

Khẽ nhếch mép lên, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhanh tay dọn dẹp mọi thứ trên mặt bàn rồi rời đi.

Đứng ở trước cửa thang máy, mình càng hiểu hơn về số phận đen đủi của mình nhưng chỉ không ngờ lại có thể đen đến mức này.

Mặt mình đỏ lên như gà chọi, nghiến răng nghiến lợi, mắt dán vào tấm bảng thông báo treo bên cạnh thang máy, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh đối mặt với sự thật ngay trước mắt. Tôn trọng sự thật là đức tính lớn nhất của mình.

Bảng thông báo thang máy đang sửa chữa trong hai giờ, tuy nói rằng trước khi mọi người tan ca thì thang máy có thể tiếp tục hoạt động, dù thời tiết không khó chịu nhưng mà ai có thể đảm bảo dì cả của mình không nổi giận đây?

Hít một hơi thật sâu, chán nản mà đi đến cầu thang bộ, chỉ là hôm nay không thích hợp cho việc leo cầu thang lắm. Nhưng mà chắc dì cả cũng chịu cùng đi với những người khác thì tại sao lại không thể cùng mình leo cầu thang nhỉ?

Mình đã từng có một ảo tưởng, một ngày mình đi trên đôi giày cao gót mà giẫm đạp lên mọi người lúc tan ca, vì thế nên hôm nay mình đã đi đôi giày này. Vậy mà hiện thực thật phũ phàng, bây giờ mới biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ ngu ngốc, định đem giầy cho vào túi nhưng mà thực tế thì..., để phối hợp với bộ đồ công sở này thì mình lại chọn một chiếc túi xách nhỏ đi kèm.

Kể từ khi thang máy ra đời thì cầu thang gần như bị vứt bỏ, nếu không phải vì tình thế ép buộc hoặc là tòa nhà không có thang máy thì mình không chút do dự mà chọn thang máy chứ không phải là cầu thang bộ này. Mà ở cái công ty lớn như thế này thì cầu thang sẽ không có khách hàng nào.

Mình từng đọc tiểu thuyết, xem trên truyền hình thường có cảnh một cô gái tay cầm giày, chân trần đi cầu thang. Mọi người hãy thử một lần vì cảm giác này rất sảng khoái, vừa hay mình đang ở tầng sáu, và đang muốn đi xuống dưới.

Không biết có vì vấn đề phong thủy không mà cảm giác bầu không khí xung quanh lãnh lẽo u ám, theo những gì mình nhìn thấy thì loại u ám này được nằm trong hoàn cảnh rất thích hợp giống như tuyết có thêm sương, lửa cháy được thêm dầu. Lúc này chẳng cần phải quan tâm tới cái gì cả, chỉ cần mình có thể thuận lợi mà đi xuống dưới bình an là tốt rồi.

Mọi người vẫn cho rằng trong thời gian làm việc sẽ không có ai dám ở trong cầu thang này, ít nhất thì mình cũng không dám. . . . . . Khụ, dù sao sẽ không chọn chỗ này để nghỉ ngơi. Nhưng mà mình không chọn không có nghĩa là người khác cũng không chọn. Khi còn một nửa đường nữa là xuống đến tầng ba thì chợt có tiếng nói vang lên. Phản xạ có điều kiện của mình là chần chừ một chút xem tình hình thế nào đã, câu chuyện của họ cứ đập vào tai mình nghe rất rõ ràng.

Chắc chắn người này đang gọi điện thoại, không biết nội dung là gì, người đó liền đứng lại ở cầu thang tầng hai, không đi tiếp nữa.

\"Tôi cho anh biết! (. . . . . . ) hôm nay tôi trốn việc! ( . . . . . . )\"

Dù trong đầu mình chần chừ không muốn đi nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước đi, nhưng mà không ngờ hành động này lại là cho mình nghe được lời phát biểu trốn việc một cách hùng hồn đến thế. Những ngôn từ liên tục được tuôn ra như lũ cuốn, nhưng đáng ngạc nhiên là người đó phát âm rất lưu loát, nói rất rõ ràng rành mạch, phát âm chuẩn mà điều kỳ lạ nhất đó là, rõ ràng người đó đang mắng chửi những câu thô tục nhưng lọt vào tai người khác cảm thấy rất êm tai nha. Chỉ có điều là ông anh này hình như không biết khi nói chuyện ở đây sẽ rất vang sao? Anh ta nên đứng vào một góc nào đó tay vỗ ngực nhưng phải hạ giọng xuống thể hiện ý chí quyết tâm của mình sao?

Dù biết rằng quấy rầy người khác khi họ đang nói chuyện là một hành động rất bất lịch sự nhưng mà mình còn muốn xuống tầng dưới nữa mà. So với sự mệt mỏi mà dì cả ban cho thì hành động bất lịch sự chẳng là gì cả? Không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì.

\"Nè. . . . . . thật ngại đã làm phiền nhưng mà có thể nhường đường được không?\" Mình bước đến sau lưng người đó với đôi chân trần, nói khẽ.

Có vẻ như người này thật sự bị bất ngờ vì trong hoàn cảnh này lại có tiếng người nói sau lưng làm cho cơ thể sững lại. Dưới con mắt của mình thì biểu hiện đó gọi là chột dạ, một phản xạ có điều kiện.

Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn mình, vẻ mặt của anh ta lúc này giống như nhìn sứ giả đến từ địa ngục vậy.

Khi nhìn thấy rõ dung mạo của người đối diện rồi thì mặt mình còn giống như khi thấy sứ giả của địa ngục.

Gương mặt đẹp trai này! Chắc chắn không thể nhầm được! Mặc dù mới chỉ nhìn qua một lần ở buổi liên hoan công ty cuối năm nhưng mà mình dám đảm bảo người này chính là người làm việc hết mình cho tổng giám đốc công ty cũng chính là anh trai anh ta, cam tâm tình nguyện dốc hết sức lực làm việc mà bỏ quên mất các cô gái xung quanh, là một người đàn ông lịch sự nho nhã nhất công ty —— Phó tổng giám đốc!
Trang: « 123464 »
Search Engine: dam yeu dam lendam yeu dam len
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3719 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3720 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3721 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3721 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3721 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3721 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen
*Đêm ân ái
*Câu lạc bộ tìm bạn gái
*Cẩm Tú Kỳ Bào
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015
*Giai Điệu Của Một Ánh Mắt

Text Link: Wap tải game miễn phí