\"Công ty có thể có những người nỗ lực hết mình thật đúng là may mắn,\" xem ra phó tổng giám đốc không sốt ruột nha, còn có tâm tình mà ngồi nói chuyện phiếm với nữa, \"Cô làm việc ở tầng nào?\"
\"Tầng sáu.\"
\"Bộ phận điều tra thị trường tiêu thụ.\"
\"Dạ.\"
\"Tên.\"
\ \"Trần Quả.\"
\"Hôm nay ở cầu thang. . . . . .\"
\"Tôi sẽ không nói cho ai hết! Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ chỉ có anh biết tôi biết, vách tường biết, cầu thang biết mà thôi! Chì cần ở cầu thang không lắm camera thì tôi đảm bảo sau này hình tượng của phó tổng sẽ vẫn như cũ không bị sứt mẻ chút nào hết!\"
\"Nhưng dù sao cô cũng biết được bí mật của tôi mà, không phải sao?\"
Vậy thì anh ta muốn gì đây? Ép mình xin thôi việc ư? Cho xin đi, đâu phải đang đóng phim đâu mà phải làm giống trong phim thế.
\"Trời ạ! Căng thẳng làm gì, tôi không có ý định giết người diệt khẩu đâu, chẳng qua là. . . . . .\"
Rõ ràng không phải là \"sẽ không\" mà là \"không có ý định\" . . . . . . mình có nên gạt nước mắt mà hô lên cảm ơn ông chủ không nhỉ?
Đột nhiên anh ta chuyển sang chủ đề khác, \"Không phải cô nói cảm thấy khó chịu sao, nhanh lên nhà nghỉ ngơi đi, có gì thì đến thứ hai đi làm chúng ta bàn tiếp.\"
Mình dù sợ hãi nhưng vẫn nói cảm ơn phó tổng giám đốc thêm lần nữa, cuối cùng thì cũng an toàn về đến nhà mà nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thứ hai đi làm bàn tiếp? Bàn gì đây? Ý là mình còn phải gặp anh ta thêm lần nữa hả? Trong đầu mình không kiềm chế nổi mà nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, mấy khi gặp được tư liệu sống, chợt thấy cảm ơn sự cưng chiều của dì cả đối với mình. Phó tổng giám đốc à, anh đành chịu chút ấm ức mà làm nhân vật nam chính cho tôi xem nha! Ai bảo anh nửa đe dọa nửa dụ dỗ tôi làm gì.
Phó tổng ơi Phó tổng, ngay cả tên anh ta mình cũng không biết, đột nhiên hôm nay lại bị mình vô tình nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, không biết đây là duyên phận kiểu gì nữa.
Thứ hai, hình như mình có chút mong chờ ngày thứ hai, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.
Cuối cùng cũng đến thứ hai, trong lòng mình vừa mong đợi lại vừa lo lắng. Giống như mọi khi, đến giờ đến công ty báo danh, trên đường vô tình gặp Tiểu Tiểu rồi cùng nhau vừa cười vừa nói vào thang máy lên tầng sáu.
Cửa thang máy vừa mở thì anh Triệu như thần giữ của đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy mình thì vội vàng kéo ra khỏi thang máy.
\"Em nhận được thông báo chưa?\" Anh Triệu không đầu không cuối hỏi luôn vào vấn đề chính.
\"Thông báo gì?\" Mình và Tiểu Tiểu cùng hỏi.
\"Phó tổng giám đốc đích thân thay đổi nhân sự!\"
Phó tổng giám đốc! Mình hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ anh ta vì chuyện nhỏ trong cầu thang mà đuổi việc mình sao? Không ngờ người như vậy lại đi ăn hiếp người như mình!
\"Thay đổi cái con khỉ ý! Có phải em bị đuổi việc à? Anh cứ nói thẳng ra cho em biết đi, không cần phải vòng vo tam quốc làm gì.\" Hai chân mình mềm nhũn, vẻ mặt đau khổ nhìn anh Triệu, trước mặt mình giờ chỉ có hình ảnh bát mỳ tôm thôi.
\"Không phải vậy, nếu như là bị đuổi việc thì anh cũng không đến mức kinh ngạc thế này, em bị phó tổng giám đốc đích thân điều đến tầng trên làm thư ký!\"
Hả? Thông báo này so với việc bị đuổi việc thì làm mình bất ngờ hơn. Nhưng vì lý do gì mà anh ta làm vậy?
\"Tại sao?\" Mình thốt ra một câu hỏi ngu ngốc chưa từng có.
\"Hỏi rất hay! Câu trả lời này sau này em nhớ phải cho anh biết. Còn nữa, phó tổng giám đốc còn dặn, khi nào em đến công ty thì phải lên tầng cao nhất trình diện.\" Anh Triệu và Tiểu Tiểu cùng nhau đẩy mình vào thang máy, còn không quên dặn dò: \"Nhớ hỏi anh ta nguyên nhân nha!\"
Dựa lưng vào thang máy, hai chân mình run run. Không những vì lệnh điều động bất ngờ của phó tổng giám đốc, mà còn vì vị trí làm việc mới, thư ký đã làm mình hoảng sợ.
Mình đã nghe nói đến phòng thư ký của phó tổng giám đốc, trong đó có ba người đều rất thông minh, năng lực làm việc ưu tú, đều là cánh tay đắc lực của phó tổng giám đốc. Mình biết rõ mình không thông minh nên hồi còn đi học có đánh chết mình cũng không ứng cử vào hội học sinh, nhưng phó tổng giám đốc lại ném mình vào phòng thư ký là có ý đồ gì? Mình không tin anh ta không nhận ra mình là người thế nào! Chẳng lẽ là. . . . . . Chậc chậc chậc! Đúng rồi! Mình vỗ đùi hiểu ra, đây là chiêu mượn đao giết người đây mà! Muốn giải quyết mình một cách sạch sẽ không để ai biết.
Khoảng cách từ tầng sáu lên tầng hai mươi nghĩ rằng xa nhưng thật ra cũng không xa lắm, đi thang máy chỉ mất có khoảng một phút là đến nơi.
Mình phải do dự mãi mới bước chân ra khỏi thang máy, vừa đi ra thì một người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy tiếp đón mình.
Cô gái này mình đã từng gặp, cũng là trong buổi liên hoan cuối năm, cô ấy chính là người phụ nữ duy nhất trong phòng thư ký của phó tổng giám đốc, hình như gọi là Lolo thì phải. Nghe nói khi cô ấy mười sáu tuổi đã sinh con, bây giờ cũng đã ba mươi tuổi rồi, con trai cô ấy cũng đã học lớp mười một. Đúng là người mẹ thông minh thì đứa con sinh ra cũng thông minh hơn người.
\"Em chính là Trần Quả à?\" Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, giọng nói cũng thật dễ nghe làm sao.
\"Xin chào, em chính là Trần Quả.\" Mình đã cố gắng thả lỏng nhưng mà đối diện với những tinh anh trong truyền thuyết thì không khỏi căng thẳng.
\"Em có thể gọi chị là Lolo. Phó tổng giám đốc vừa vào phòng họp, em ngồi chờ một lát nha.\" Lolo cũng không tỏ vẻ ta đây, ngược lại còn nice, còn nhiệt tình bảo mình ngồi ở ghế sofa, lại rót nước cho mình uống cho đỡ khát nữa.
Có lẽ vì cô ấy rất dịu dàng nên mình cũng từ từ bình tĩnh lại.
Mười phút sau, cánh cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc cũng mở ra, hai người đàn ông bước ra.
Nhìn mặt hai người này, một người thì rất lạnh lùng, còn người kia lại luôn tươi cười, tuy nhiên không thể không chấp nhận một điều, đó là cả hai đều rất đẹp trai.
\"Chị Lolo, cô ấy chính là thành viên mới của phòng chúng ta sao?\" Người có khuôn mặt tươi cười vừa nhìn thấy mình liền hỏi Lolo.
\"Ừ, em ấy chính là Trần Quả.\"
\"Xin chào\" anh ta đi đến trước mặt mình, \"Anh là Ryan, còn hắn là DK, hoan nghênh em gia nhập phòng bọn anh.\"
Mình nhớ là lúc bắt tay thì phụ nữ nên chủ động đưa tay ra trước, vì thế mình giơ tay ra nhưng không được tự tin lắm, rồi đáp lại: \"Xin chào, em là Trần Quả, sau này mong mọi người chỉ bảo thêm.\"
Mình rất không muốn thừa nhận có thể mình sẽ biến phòng thư ký này thành đống rác, nhưng dù xét về hình thức lẫn năng lực thì mình đều không hợp với phòng thư ký!
Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, khi mình bắt tay với Lê An chưa đầy ba giây thì DK nhìn mình với ánh mắt rất lạnh rồi lên tiếng nhắc nhở: \"Phó tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng.\"