Sau chuyện vừa rồi Nhã Lan khá buồn và trầm lặng hơn, sự hiểu lầm của mọi người khiến cô cảm thấy rất đau và nhất là Tuấn, Tuấn đã không hề đứng ra giải thích cho cô 1 lời nào mà chỉ im lặng, điều đó làm Nhã Lan cảm thấy rằng Tuấn không tin Nhã Lan.
- hôm nay con không đi làm à?
- hôm nay con được nghỉ? Tranh thủ ở nhà chăm sóc ẹ nữa chứ.
- mẹ tự lo được rồi, con nhớ đi làm thường xuyên đừng để người ta phàn nàn.
- con biết rồi mà, mẹ yên tâm con của mẹ luôn hoàn thành tốt công việc mà.
Người mẹ nhìn Nhã Lan với ánh mắt dịu êm chất chứa nhiều nỗi niềm, bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô con gái, dường như có một điều gì đó trong trái tim bà khiến bà không thể nói ra cái nỗi niềm đang chất chứa trong lòng.
- con đã trưởng thành rồi, bao năm qua phải cùng mẹ sống cơ cực thật là bất công với con quá.
- mẹ nói gì vậy, được sống với mẹ là con hạnh phúc lắm rồi, con đâu có thấy vất vả gì.
- không, đáng lẽ cuộc sống của con có thể tốt hơn thế này nữa cơ.
- mẹ nói vậy là sao?
- à không có gì.
Người mẹ rưng rưng nước mắt, lắc dầu nhìn Nhã Lan, bà móc tay vào túi áo lôi ra một cái túi nho nhỏ màu đỏ, bà lấy từ trong chiếc túi ra một sợi dây chuyền, sợi dây được làm khá công phu và tinh xảo với mặt dây là một bông hoa tám cánh bằng pha lê lấp lánh.
- Nhã Lan à, cũng đã đến lúc mẹ trao cái này lại cho con rồi.
- ôi sợi dây chuyền đẹp quá, sợi dây này là của con sao, làm sao mà mẹ có sợi dây chuyền này thế.
Đón sợi dây từ tay mẹ Nhã Lan vô cùng thích thú và vui mừng ngắm nhìn.
- ừ . Đó là kỷ vật của mẹ, giờ mẹ trao lại cho con, nhớ giữ nó cẩn thận. có thể sợi dây chuyền này sẽ quyết định cuộc đời con về sau, mẹ chỉ mong con luôn được hạnh phúc.
- mẹ à!
Nhã Lan vùi đầu vào lòng mẹ như một con mèo con nũng nịu muốn được mẹ âu yếm.
- Nhã Lan này, con hứa với mẹ một chuyện được không?
- chuyện gì vậy mẹ?
- hứa với mẹ sau này con phải sống thật hạnh phúc và
- và sao nữa hả mẹ?
- và sau này nếu mẹ có làm gì có lỗi với con thì con hãy tha thứ ẹ được không?
- sao mẹ lại nói thế? Làm sao mẹ làm gì có lỗi với con được?
- thì con cứ hứa với mẹ đã.
- vâng con hứa, con hứa sẽ sống hạnh phúc và sẽ tha thứ ẹ bất cứ đều gì.
- ừ thế là được rồi. mẹ yên tâm rồi.
- mà sao mẹ lại bắt con hứa kỳ cục vậy?
Nhã Lan ngồi bật dậy thoát khỏi vòng tay mẹ rồi nhìn người đàn bà như sự chờ đợi câu trả lời nhưng người mẹ quay mặt đi lấy tay quệt những giọt nước mắt đang sắp trào ra. Ngay lúc đó ở ngoài cổng có ai đó đang gọi cửa.
- anh Phong!...... sao anh biết nhà em.
- Tuấn chỉ cho anh biết, ừ .. anh muốn nói chuyện với em được không?
- có chuyện gì không anh? Em ..em . nếu là chuyện đó thì em thật sư không làm gì cả.
- anh biết. anh đến cũng vì chuyện đó, anh nghĩ là anh cần phải nói chuyện với em. Lần trước anh hơi mất bình tĩnh nên như thế. Anh xin lỗi, em quay về làm việc trở lại được không?
- em xin lỗi nhưng có lẽ em không làm nữa đâu.
- anh tin em và ba anh cũng tin em, không ai nghĩ em làm chuyện này đâu, anh mong em suy nghĩ lại và trở về làm việc, ba anh nằm viện nên không ăn uống được gì nhiều, ông chỉ thèm mấy món em nấu, trong chuyện này anh là người có lỗi.
Chương 9
Nhã Lan nhìn Phong rồi im lặng không nói gì. Phong nhận ra là mình cũng đã thuyết phục được Nhã Lan phần nào.
- thôi anh về đây, em cứ suy nghĩ đi , khi nào em thay đổi quyết định thì đến gặp anh.
Sau khi trò chuyện vói Phong Nhã Lan dường như đã suy nghĩ lại về mọi thứ và cô quyết định đến thăm ông Lâm.
- con chào bác, bác khỏe chưa ạ?
- Nhã Lan đấy hả con, vào đây , vào đây
- bác ăn uống gì chưa? Con có nấu ít cháo đem cho bác này.
- bác cám ơn. Lâu rồi không được ăn mấy món con nấu bác cũng thèm quá.
- vậy bác muốn ăn gì cứ nói với con, con nấu cho bác ăn nhé.
- phiền con quá không, dù sao thì
- vậy nếu con đi làm lại bác có nhận con nữa không?
Ông Lâm nhìn Nhã Lan với gương mặt rặng rỡ và vui mừng.
- con đi làm lại thật sao? Có lẽ thằng Phong cư xử với con hơi tệ.
- không đâu bác. Chuyện này con cũng có lỗi, con sơ ý quá nên mới để bác bị như thế này.
- thôi được rồi cứ ngồi nhận lỗi thế này thì biết đến bao giờ, con chịu đi làm lại là bác vui rồi
2 người ngồi nói chuyện được 1 lúc thì Tuấn cũng tới, cuộc gặp hơi bất ngờ nên Nhã Lan lúng túng và có chút gì giận dỗi, cô xin phép về trước mà không ngoảng mặt nói với Tuấn câu nào.
- Nhã Lan, đợi anh với, Nhã Lan
Tuấn chạy đuổi theo Nhã Lan
- em giận anh hả, sao không nói chuyện với anh.
- em có quyền gì mà giận anh chứ.
- có phải tại ngày hôm đấy anh không lên tiếng nói một lời nào nên em .
- có phải anh cũng nghĩ em giống như là những lời Chi nói phải không?
- anh không nghĩ gì cả, những gì anh làm là có lý do cả.
- lý do gì? Chắc anh nghĩ là em làm phải không? Anh không tin em, anh chưa bao giờ tin em, mà sao lại bắt anh tin chứ, em đâu là cái gì mà bắt anh tin, em đơn giản chỉ là nhân viên của anh, chỉ là người giúp việc của nhà anh thì có quyền gì bắt anh tin chứ.
Nhã Lan vừa nói vừa khóc trong nước mắt đã lăn dài, cố gắng ngăn những dòng nước mắt nhưng dường như không thể, Nhã Lan quay lưng bỏ đi nhưng Tuấn đã chạy theo cầm lấy cánh tay Nhã Lan kéo lại.
- Nhã Lan à em nghe anh nói được không?
- em không muốn nghe, bỏ em ra, tại sao em phải nghe chứ, tại sao?
Nhã Lan vùng vẫy cố gắng đẩy Tuấn ra nhưng càng đẩy Tuấn càng xiết chặt cánh tay không buông, Nhã Lan càng khóc nhiều hơn.
- tại vì anh yêu em.
Tuấn vừa dứt câu thì Nhã Lan cũng thôi vùng vẫy và nhìn Tuấn, Tuấn vội kéo Nhã Lan lại gần hơn rồi ôm cô.
- Nhã Lan à! Em phải tin anh, anh chưa bao giờ nghi ngờ em cả. khi ba anh bị như vậy anh cũng lo lắng chứ, cũng giận lắm chứ nhưng từ lúc xảy ra chuyện chưa bao giờ anh nghĩ em là người hại ba anh. anh luôn tin em vì anh yêu em, yêu em nhiều lắm, em có biết điều này không?
Nhã Lan vẫn im lặng và nước mắt vẫn rơi, Nhã Lan cũng vòng tay ôm lấy Tuấn như một lời đáp trả.
ranh giới tình yêu
Nhã Lan đã bắt đầu quay về làm việc trở lại ở nhà ông Lâm và khách sạn, ông Lâm cũng đã khỏe nhiều và xuất viện, mọi chuyện cũng được quên lãng và không ai nhắc tới nữa nhưng Phong vẫn âm thầm tìm cho ra nghuyên nhân của sự việc như lời ông Lâm đã nói.
- tại sao ba lại biết Nhã Lan không gây ra chuyện này?
- con vẫn chưa biết ai làm sao?
- con vẫn chưa thể suy nghĩ được là ai.
- ba ăn đồ do Nhã Lan nấu đã nhiều nên biết mùi vị của nó, chén canh gà hôm đó chắc chắn không phải Nhã Lan nấu, cũng có thể nó bị tráo đổi. nhưng dù là ai làm chuyện này thì ba cũng không trách, có lẽ tuổi trẻ háo thắng thôi.
- mà con cũng đừng tìm hiểu làm gì nữa, chuyện qua rồi, ba sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để những chuyện này xảy ra đâu.
- ba lúc nào cũng vậy, ba nên sống cho bản thân mình một chút đừng sống vì người khác quá nhiều như thế.
- cộc cộc con Nhã Lan đây, con vào được không?
- Nhã Lan đấy à! Vào đi.
- anh Phong cũng ở trong này sao? Em có làm một ít nước trái cây, anh uống luôn nhé?