- chuyện gì cơ?
- thì chuyện anh tỏ tình với em đó, anh vẫn đợi câu trả lời của em.
- thôi anh ăn đi
Nhã Lan vội đứng dậy đi ra khỏi phòng để lảng tránh câu hỏi của Long nhưng lại bị Long nắm tay kéo lại rồi đẩy Nhã Lan áp sát vào tường, Long nhìn thẳng vào mắt Nhã Lan còn Nhã Lan thì quay mặt đi để né tránh ánh nhìn của Long.
- không biết sao anh lại yêu em được nhỉ.
Long phì cười rồi chầm chậm nghiêng mặt hôn cô nhưng chưa kịp đã bị Nhã Lan xô ra một cách phủ phàng.
- anh đừng như thế
- em cần time để suy nghĩ, chuyện tình cảm đâu phải nói yêu là yêu được đâu, thôi em xuống nấu cơm đây.
Nhã Lan bước ra khỏi phòng thì gặp Chi đang đứng bên ngoài với vẻ mặt cực kỳ khó ưa.
- có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cô, con trai nhà này cô không tha một ai.
- cô muốn gì?
- tôi chẳng muốn gì cả, nhưng tôi cho cô biết một điều, thân phận của cô không xứng đáng với bất kỳ ai trong căn nhà này đâu.
Nhã Lan không nói gì mà lẳng lặng bỏ đi không thèm trả lời.
Nhã Lan xuống nhà bưng bát canh gà lên cho ông Lâm rồi tiếp tục lau dọn nhà cửa và không thèm để ý tới Chi. 30p sau ở trên lầu Chi hét toáng lên, cả Nhã Lan và Long cùng chạy lên thì thấy ông Lâm đã ngã lăn ra sàn bất tỉnh còn Chi thì đang quỳ bên cạnh ông với vẻ mặt hoảng hốt.
- bác ơi bác làm sao thế này?
- ba ơi, ba tỉnh lại đi, có chuyện gì vậy Chi?
- em không biết, em đang nói chuyện với bác thì bác ngã lăn ra xỉu, huhu bác ơi, bác
Ông Lâm mau chóng được đưa vào bệnh viện và lập tức Phong và Tuấn cũng có mặt đầy đủ.
- xin lỗi ai là người nhà của bệnh nhân Vương Lâm
Phong vội vàng chạy tới.
- vâng là tôi đây, tôi là con trai ông ấy.
- ông ấy hiện giờ không sao, thể trạng ông ấy hơi yếu nên có lẽ sẽ phải nằm viện vài ngày.
- thế ba tôi bị sao vậy bác sĩ?
- ông ấy bị ngộ độc, vì liều lượng độc không nhiều nên cũng không gây nguy hiểm cho tính mạng. có lẽ do hôm nay ông ấy ăn phải cái gì nên mới bị trúng độc.hiện giờ ông ấy vẫn chưa tỉnh nên mọi người đợi một lát sau hãy vào thăm.
Bác sĩ dặn dò vài điều cuối cùng rồi đi khỏi, Phong căng thẳng nhìn mọi người.
- sáng giờ ba có ăn cái gì không?
Dường như vớ được cơ hội Chi liền trả lời.
Chương 8
- chuyện ăn uống của bác là do Nhã Lan lo cả, anh hỏi Nhã Lan thử coi.
- sáng giờ ba anh ăn cái gì vậy Nhã Lan.
- sáng giờ bác chỉ ăn 1 chén canh gà em nấu thôi, nhưng đồ ăn đều mua ở siêu thị và em cũng rửa rất cẩn thận mà.
- đồ ăn không có độc nhưng biết đâu được cô lại bỏ độc vào đó thì sao? Tôi biết tỏng cái mưu đồ của cô rồi (Chi đáp trả)
- tôi không có (lúc này Nhã Lan đã rươm rướm nước mắt)
- anh không nghĩ là Nhã Lan làm chuyện này đâu, em đừng ăn nói lung tung (Long phản ứng lại)
- anh bây giờ bị nó bỏ bùa mê ù quáng rồi thì còn biết gì đúng sai nữa.
- thôi đi (phong quát lên), bây giờ mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ mọi người làm ơn đừng gây chuyện nữa, Nhã Lan à anh nghĩ những ngày sắp tới đây em không phải tới nhà anh nữa đâu, ba anh đang nằm viện nên em nghỉ đi khi nào mọi chuyện giải quyết xong anh sẽ liên lạc với em sau.
- em không có làm chuyện đó. Anh Phong (Nhã Lan lúc này đã khóc thành lời)
- anh Phong à Nhã Lan không làm chuyện này, anh không thể làm thế được.
Phong không nghe và cũng không nói gì mà bỏ đi, còn Chi thì nhìn Nhã Lan cười 1 cách sảo trá. Tuấn, người im lặng nãy giờ lúc nãy đã đứng bậy dậy nhìn chằng chằng vào Chi rồi Tuấn nắm lấy cánh tay Chi kéo đi ra khỏi bệnh viện.
- bỏ em ra, anh làm cái gì vậy?
Chi vùng vằng khó chịu
- là em làm phải không?
Vẻ mặt Tuấn lúc này trông rất đáng sợ và nhìn Chi với ánh mắt moi móc.
- làm gì chứ, anh nói cái gì vậy?
- ba anh nằm viện là do em làm phải không?
- anh khùng rồi sao. À hay anh cũng bị bùa mê của nó rồi nên không tin nó làm mà đổ lỗi cho em hả?
- lúc trưa anh có gé về nhà lấy tài liệu, và anh thấy em dưới bếp.
Lúc này Tuấn nhìn Chi như muốn nhìn thấu tim đen của cô khiến cô không dám nhìn đáp trả vì sợ ánh mắt của mình sẽ tố cáo chủ nhân nó.
- thì . Thì thì em khát nước nên đi uống nước thôi chứ có gì đâu, không lẽ vì thế mà anh nghi ngờ em hả?
- lúc anh thấy em cầm cái gói gì đó và anh cũng không thấy có ly nước nào trên tay em cả.
Chi lúc này đã lúng túng thật sự
- em . Em . Mà anh có bằng chứng gì mà nói em làm.
- em cẩn thận đó, anh không cho qua chuyện này đâu, nếu anh Phong mà biết chuyện này thì không hay ho gì lắm đâu, tốt hơn hết là em đừng có kiếm chuyện với Nhã Lan nữa và cũng đừng đem bất cứ ai ra làm công cụ để gây chuyện, anh không để yên đâu.
Tuấn nói rồi bỏ đi, Chi nhìn theo và cô thật sự hoảng sợ, lo lắng.
Khi Tuấn trở vào bệnh viện thì gặp Long đang đưa Nhã Lan về.
- Nhã Lan em đi đâu vậy.
- anh đừng đụng đến Nhã Lan, cả anh cũng giống anh Phong phải không, anh cũng cho là Nhã Lan làm chuyện đó phải không.
- em tránh ra đi Long. Nhã Lan à anh muốn nói chuyện với em
Tuấn tiến lại gần Nhã Lan nhưng bị Long đẩy ra và kéo Nhã Lan đi mất, Nhã Lan lúc này đã như người mất hồn không nghe bất cứ gì mà Tuấn nói.
lời xin lỗi
- ba tỉnh rồi sao?ba thấy trong người thế nào?
- ba không sao? Ba thấy ổn rồi. tuấn và Long đâu?
- con kêu tụi nó về nhà nghỉ rồi.
- ừ! Thôi con cũng về nghỉ đi, ba không sao đâu.
- tí nữa thằng Tuấn lên con sẽ về, ba đừng lo, ba muốn ăn gì không để con mua?
- không cần đâu, con bảo Nhã Lan nấu cháo cho ba, ba chỉ thích đồ ăn nó làm thôi.
- con cho Nhã Lan nghỉ việc rồi.
Ông Lâm nhìn Phong với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cái ngạc nhiên ấy cũng qua mau, ông tựa lưng xuống gối thở dài.
- con nghi ngờ con bé phải không?
- con không nghi ngờ, chỉ là con muốn cô ấy nghỉ việc 1 time thôi,
- ba hiểu con nghĩ gì, nhưng không phải là con bé làm đâu.
- con không biết, nhưng là do Nhã Lan nấu đồ ăn cho ba nên con không thể không suy nghĩ.
- con trách lầm con bé rồi, ba biết ai làm chuyện này nhưng chắc chắn đó không phải Nhã Lan đâu.
- ba biết sao?
Phong chực hỏi tiếp nhưng ông Lâm đã giơ bàn tay lên ra hiệu im lặng
- ba biết con muốn hỏi ba điều gì nhưng ba muốn con tự tìm hiểu đó là ai? Ba nghĩ là con nên gặp Nhã Lan để nói chuyện.
- tại sao ba tin Nhã Lan vậy?
- ba cũng không biết. có lẽ nó rất giống đứa con gái của ba, rất giống.
- ba vẫn tìm kiếm Linh sao. Chuyện đã qua lâu rồi mà.
- ba tin rằng con bé vẫn còn sống.
Khi ông Lâm nói đến đó vẻ mặt ông chùng xuống buồn lại lùng, Phong cũng không nói gì mà chỉ im lặng với những nỗi suy tư của ông Lâm. Lúc đó cửa phòng mở ra phá vỡ sự yên tĩnh đang hiển điện.
- ba khỏe chưa? Con đem cháo đến cho ba này.
- ba khỏe rồi.
- thằng Tuấn đâu, anh tưởng nó vào trông ba chứ?
- anh Tuấn có việc gấp phải lên khách sạn rồi, tối mới vào.
- ừ vậy em ở đây trông ba đi, ba à! Vậy con về trước đây, có gì tối con sẽ vào.
- ừ con về đi.
Phong bước ra tới cửa thì ông Lâm kêu lại
- Phong này, ba nghĩ con nên cẩn thận hơn khi tiếp xúc với Chi
Phong thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rồi lại im lặng gật đầu, lặng lẽ bước ra khỏi phòng