- anh muốn khi trái tim em thật sự rung động và biết yêu thì người em yêu sẽ là anh.
- Nhã Lan à. Anh yêu em.
Nhã Lan vẫn im lặng, đôi mắt Nhã Lan không nhìn thẳng vào Long, dường như cô đang trốn tránh một điều gì đó. Nhưng cả Long và Nhã Lan điều không biết ở trên bậc thang dẫn lên sân thượng Tuấn đã đứng đó từ bao giờ rất lặng lẽ và rất âm thầm.
lời tỏ tình đến sau
Sau lời tỏ tình của Long, Nhã Lan không nhận lời cũng không từ chối, Nhã Lan bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về tình cảm của Long dành ình, Nhã Lan đã hiểu ra Long không có ý muốn đùa giỡn nhưng Nhã Lan thật sự không có chút tình cảm gì với Long. có nên cho Long một cơ hội và cho cả bản thân mình một cơ hội, thử mở lòng để đón nhận tình yêu, Nhã Lan vẫn đang phân vân với những quyết định của mình, nhưng Long và Nhã Lan khác nhau nhiều quá, 2 người ở cả 2 thế giới khác nhau và Nhã Lan hiểu thân phận mình là ai. Nhã Lan còn phải lo ẹ nữa. mọi thứ làm Nhã Lan phải suy nghĩ nhiều.
- anh Tuấn. anh đi đâu vậy?
- ờ! anh ra ngoài có chút việc.
- khoan đã. Mấy ngày nay em thấy anh lạ lắm, anh tránh mặt em hả?
Tuấn im lặng không nói gì, vẻ mặt rất buồn, lén nhìn Nhã Lan rồi vội vã quay đi.
- anh sao vậy? có chuyện gì à? Mấy ngày nay anh không lên khách sạn, cũng không ở nhà.
- anh đang buồn, em đi uống rượu với anh được không?
Tuấn mua vài lon bia rồi anh và Nhã Lan ra sân banh ngồi, hôm nay sân vắng người, mọi người có lẽ đã về hết chỉ còn Tuấn và Nhã Lan ở đó.
- sao anh lại buồn? chia sẻ với em được không?
- em và Long thế nào rồi? nó còn chọc phá gì em nữa không
- anh Long hả? anh ấy không chọc phá gì em nữa nhưng ..
- nhưng sao?
- em không biết phải làm gì nữa, anh Long nói yêu em.
Tuấn hớp một ngụm bia, ánh mắt Tuấn buồn và nhìn xa xăm đầy nỗi niềm, vẫn im lặng lắng nghe từng lời 1 của Nhã Lan.
- lần này em biết anh Long thật sự nghiêm túc, em tôn trọng tình cảm của anh Long.
- vậy là em sẽ nhận lời Long?
- không, hiện giờ em vẫn chưa có tình cảm với anh ấy, em không thể nhận lời được.
- nếu có một ai đó cũng đang thích em thì sao?
- ai cơ? Ai thích em chứ?
- anh lấy ví dụ thôi mà, em có cho người đó một cơ hội không?
- em không cho ai cơ hội cả, cơ hội là tự bản thân mình tìm lấy thôi, mà sao a lại hỏi em diều này?
- anh chỉ muốn khẳng định lại một chuyện thôi.
Lúc này Tuấn đã khá say và uống gần hết mấy lon bia.
- khẳng định lại chuyện gì cơ?
- anh muốn khẳng định xem mình còn cơ hội không?
Tuấn quay sang nhìn Nhã Lan và Nhã Lan cũng đã ngước mặt lên nhìn Tuấn.
- ý anh là sao?
- chẳng lẽ em không nhận ra rằng anh cũng rất thích em sao? Khi thấy Long tỏ tình với em anh đã rất buồn, anh nhận ra rằng anh cũng rất .
Chưa nói dứt câu Tuấn đã lăn ra ngủ vì sỉn quá, Nhã Lan cũng chưa kịp phản ứng gì về lời thổ lộ đột ngột này, hơi bất ngờ nhưng lại rất vui, cái cảm giác hiện giờ của Nhã Lan hoàn toàn khác với lúc Long tỏ tình, Nhã Lan không biết là mình may mắn vì cùng được 2 chàng trai yêu hay là rắc rối vì 2 người yêu mình là anh em.
Sáng hôm sau Tuấn đến khách sạn hơi muộn và có vẻ khá mệt mỏi,có lẽ là do hôm qua đã uống quá nhiều bia.
- anh Tuấn à! Em Nhã Lan đây, Anh có trong đó không?
- ờ em vào đi.
- nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá, em có pha cho anh ly nước chanh,anh uống đi cho khỏe.
Nhã Lan đưa ly nước cho Tuấn mà tỏ ra khá ngượng ngùng và rụt rè.
- cám ơn em, hôm qua anh uống nhiều quá, lại phiền em đưa về nữa,thật ngại quá.
- uhm .. chuyện hôm qua . Anh nói
- Nhã Lan ngập ngừng và có chút bối rối nên không nói thành câu.
- anh nói gì?hôm qua anh có nói gì với em sao?
- anh không nhớ gì hết sao?
- anh xin lỗi, hôm qua anh say quá. Mà anh nói gì vậy?
- à không có gì đâu, thôi em đi làm việc đây, chào anh.
Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm khi Tuấn không nhớ gì? Nhưng cũng có một chút thất vọng. và giờ đây Nhã Lan đã cảm nhận được sự rắc rối sắp có tới đây, chỉ mong Long đừng biết chuyên này.
rung động
Vẫn như mọi ngày chủ nhật trong tuần Nhã Lan sẽ làm ở nhà Tuấn, thường thì ngày này mọi người có mặt khá đầy đủ ở nhà nhưng hôm nay ông Vương Lâm có hẹn phải ra ngoài, Tuấn thì phải đi gặp đối tác làm ăn còn Long chắc đang khổ sở vỉ phải thi lại vào ngày chủ nhật, dường như chỉ còn mình Nhã Lan ở nhà.
- hôm nay bác có chút việc bận phải ra ngoài, khỏi phải chờ cơm bác.
- vâng ạ! Mà chắc con cũng không nấu cơm đâu, hôm nay mọi người đều bận cả không ai ăn cơm nhà mà.
- thế à, ừ vậy thì hôm nay con đi cùng với bác.
- dạ, đi đâu ạ?
- hôm nay bác đến thăm trại trẻ mồ côi, bác tổ chức làm 1 bữa ăn từ thiện, con muốn tham gia không?
- trại trẻ mồ côi ạ, con cũng thích lắm, bác cho con đi với.
- ừ thế thì đi thôi.
Ông Vương Lâm, tuy chủ tịch 1 tập đoàn lớn nhưng ông sống rất bình dị, ông thường xuyên tham gia những chương trình từ thiện giúp đỡ những người khó khăn, đặc biệt là các trại trẻ mồ côi, mọi thứ đều xuất phát từ tấm lòng ông, một tấm lòng nhân hậu.
- tụi nhỏ có vẻ thích con nhỉ.
- mấy đứa trẻ này cũng đáng yêu lắm bác ạ. Giờ nhìn lại con thấy mình may mắn hơn chúng nhiều vì con còn có mẹ.
- gia đình con thật may mắn khi có đứa con gái giống con, thế ba mẹ con hiện giờ làm gì?
- mẹ con đang bệnh nên chỉ ở nhà, còn ba con thì ông ấy bỏ 2 mẹ con con đi từ lúc con còn nhỏ rồi.
- bác tệ quá, biết con đã lâu mà không biết được gia cảnh của con.
- không sao, thì giờ bác cũng biết rồi mà. uhm mà con vẫn chưa gặp được bác gái, bác gái không sống chung với gia đình mình hả bác?
- bà ấy đã mất cách đây không lâu, bà ấy đã bỏ bác ở lại một mình mà đi rồi.
- ơ .. con xin lỗi, con không biết.
- không sao, không sao, bà ấy bệnh lâu rồi nên cũng chẳng biết sẽ đi lúc nào, bác đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi. từ ngày bà ấy đi ngôi nhà vắng hẳn sự chăm sóc của người phụ nữ, cũng may giờ có con mà nhà bác ấm cúng hơn nhiều, bác rất thích các món ăn con nấu, cám ơn con nhiều lắm.
- bác lại thế rồi, đó là nhiệm vụ của con mà,
Ông Lâm nhìn sâu vào đôi mắt của Nhã Lan, vẫn cái cái giác như lần đầu ông nhìn, một sự bình yên đến lạ lùng nhưng nó lại khiến ông rất buồn.
- con gái bác giờ chắc cũng lớn bằng con rồi.
- bác có con gái nữa ạ.
- ừ có chứ nhưng giờ thì không còn nữa, mà thôi trễ rồi chúng ta về thôi, bác cũng thấy hơi mệt.
Ông Lâm như muốn lảng tránh câu hỏi của Nhã Lan, ống đứng dậy bỏ đi, Nhã Lan cũng khá tò mò nhưng không dám hỏi thêm điều gì.
Chương 7
8h30 PM tại văn phòng Tuấn ưỡn mình sau mớ công việc lộn xọn, đưa tay lên nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã khá trễ, Tuấn uể oải thu xếp đồ đạc để ra về, chạy xe ra đến cổng Tuấn gặp Nhã Lan đang chờ xe buýt ở bên đường.
- có cần anh đưa về không?
- anh chưa về sao? Hôm nay anh về trễ vậy?
- ừ công việc hơi nhiều, hôm nay em cũng về trễ vậy?
- em cũng giống anh mà.
Nhã Lan cười bẽn lẽn nhìn Tuấn
- thôi lên xe anh đưa về, giờ cũng tối rồi.
Tuấn đưa Nhã Lan về đến nhà thì Nhã Lan đã ngủ quên trên xe, có lẽ là hôm nay Nhã Lan làm quá nhiều việc, được cơ hội Tuấn lén ngắm nhìn Nhã Lan, Nhã Lan rất đẹp, cái đẹp đã cuốn hút Tuấn Khi lần đầu gặp mặt, một vẻ đẹp không phải sắc xảo mà là vẻ đẹp đáng yêu, bình yên. Tuấn chồm người qua Nhã Lan thật nhẹ nhàng để hôn lên má của cô nhưng vừa lúc mặt Tuấn chạm sát mặt Nhã Lan thì cô tỉnh giấc khiến 2 ánh mắt nhìn nhau, im lặng khoảng vài giây Tuấn vội vàng quay đi chỗ khác và rất lúng túng, Nhã Lan cũng có vẻ mắc cỡ không kém.