pacman, rainbows, and roller s

ZimKe.Wap.Sh
Bây giờ: 15:54 , Ngày 19/05/25
Chào Mozilla
home
4.5/5



Thẩm Tĩnh không để ý sau lưng anh còn có một người đàn ông khác, chỉ cảm thấy hôm nay hành vi của anh có chút là lạ. Cô nhíu mày suy ngẫm không biết Ngụy Nguyên Lãng đang có âm mưu gì đây.


“Đúng rồi, Thẩm Tĩnh, tối nay em đi ăn cơm cùng anh được không?”, Ngụy Nguyên Lãng lên tiếng.


“Có chuyện gì à?”, Thẩm Tĩnh do dự hỏi lại.


“Cứ phải có chuyện gì mới rủ em đi ăn cơm được sao?”


“Được thôi, chờ em xem lại lịch làm việc đã.” Muốn đùa thì em cũng sẵn lòng phối hợp thôi. Thẩm Tĩnh mỉm cười. “Nếu không có việc gì thì tất nhiên em không phản đối được đi ăn tối với một người đàn ông đẹp trai rồi.”


“Em nói anh là người đàn ông đẹp trai sao?”, Ngụy Nguyên Lãng cười vui sướng.


“Nếu không thì là ai chứ?” Không biết anh ta tính chơi trò gì đây.


“Nếu như anh nói, muốn cùng ăn bữa tối nay với em không chỉ là mình anh, mà còn có thêm một anh chàng phong độ ngời ngời thì em có đồng ý không?”


Cuối cùng cũng đến lúc lật ngửa lá bài.


Thẩm Tĩnh có chút thiểu não lừ anh một cái. Chẳng nhẽ đến anh cũng muốn làm mối cho cô ư?


“Cảm ơn ý tốt của anh”, cô thở dài, “Có điều không cần đâu, em sợ mình không có phúc cùng một lúc được hưởng sự ưu ái của hai người đàn ông quyến rũ như các anh”.


“Đừng vội từ chối, người này nhất định em phải gặp.”


“Sao em lại phải gặp chứ?”


“Bởi vì...”, Ngụy Nguyên Lãng còn chưa kịp giải thích, thì nghe Thẩm Tĩnh hét một tiếng thất thanh.


Anh kinh hoàng nhận ra, cậu bé lúc nãy được Thẩm Tĩnh bế trên tay đang đuổi theo trái bóng ra tận đường, ngay góc rẽ, một chiếc taxi băng băng lao đến.


“An An!”


Thẩm Tĩnh hoảng loạn hét lên, túm váy đuổi theo. Cô đẩy đứa bé sang một bên, bị mất thăng bằng nên ngã xuống đất, chiếc taxi phanh gấp phát ra âm thanh ghê rợn dội vào tai cô như đòi mạng, cô nhắm mắt, lấy hai tay ôm đầu theo bản năng.


Bất ngờ, một người đàn ông lao đến giật cô lại trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ôm cô vào lòng, hai người lăn về phía vỉa hè.


Dư âm của tiếng phanh gấp vẫn rít lên bên tai, nhưng mọi nguy hiểm đã qua đi.


Thẩm Tĩnh run rẩy hé mắt.


Trước mặt cô là một khuôn mặt đàn ông, từng nét trên mặt đều rõ như tạc, mỗi đường nét đều toát lên vẻ tuấn tú, đôi mày đang nhíu lại, lộ vẻ hãi hùng.


Một khuôn mặt rất quen thuộc.


Một khuôn mặt thuộc về quá khứ.


Một khuôn mặt dù có hóa thành tro tàn, cô cũng luôn nhận ra.


Trái tim đập nhanh hơn, hay chậm hơn? Cô cũng không phân biệt nổi nữa, chỉ biết chắc chắn cô không thờ ơ khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.


Thẩm Tĩnh yên lặng nhắm mắt lại, khóe môi cong lên nở một nụ cười hờ.


Lúc hai người mới chia xa, cô đã vẽ ra không biết bao lần cảnh hai người gặp lại. Cô từng nghĩ sẽ vô cùng đau khổ, hoặc vô cùng vui sướng, nhưng đến hôm nay cô mới nhận ra được cảm giác đó, không đau khổ cũng chẳng hề vui sướng.


Là thẫn thờ, là bình thản giống như dòng nước man mác buồn đã chảy qua bao sông to biển lớn, hay giống gió mây đã lướt qua khắp chốn trần ai.


Đó là một cảm giác phức tạp khó nói.


Một lần nữa cô mở mắt, ngắm nhìn người đàn ông sau bao năm xa cách, làn sương mỏng manh phủ trên đôi mắt dần tan biến, Mạnh Đình Vũ chỉ nhìn thấy một đôi mắt long lanh trong vắt.


“Đình Vũ”, cô thì thầm gọi tên anh, tưởng như vô tình thốt ra mà lại giống cố tình nhắc đến, “Anh buông em ra được không?”.


Cơ thể Mạnh Đình Vũ chấn động, bao năm nay mới lại nghe thấy cô nhắc tên anh, tiếng gọi đó dường như hút lấy hồn anh, hai tay anh tự động buông ra.


Cô nhẹ nhàng đứng dậy, phủi bụi trên tay áo, lập tức chuyển sự chú ý sang cậu bé vẫn chưa hết hoảng sợ kia.


“An An, con không sao chứ?”, cô quỳ xuống, ôm cậu bé vỗ về.


“Cô ơi!”, cậu bé co ro trong lòng cô, nước mắt giàn giụa trên má.


“Không sao, ngoan, đừng sợ con ạ”, Thẩm Tĩnh vuốt ve tóc cậu bé, giọng nói ấm áp của cô có sức mạnh trấn an lòng người.


“Cô à, con xin lỗi...”, An An nghẹn ngào nói, “Con không nên chạy ra đường”.


“Đúng thế, con nghịch quá đi, con có biết vừa nãy cô suýt bị con hù chết rồi không?”, Thẩm Tĩnh nhéo mũi cậu.


“Con xin lỗi cô”, An An nức nở nói.


“Được rồi, không sao là tốt rồi, lần sau nhớ phải ngoan, biết chưa? Đừng khóc nữa, nào, lại đây, cô Phương sẽ rửa mặt cho con, một chốc nữa bố con sẽ đến đón”, Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, rồi giao cậu cho một cô giáo khác.


Dõi theo cho đến lúc cậu bé ngoan ngoãn nắm tay cô giáo Phương bước vào cổng trường, Thẩm Tĩnh mới quay người lại, đối diện với hai người đàn ông đang đứng lặng bên cô.


Đầu tiên cô nhìn Ngụy Nguyên Lãng, nửa cười nửa không hỏi: “Đột nhiên anh đến tìm em là vì chuyện của Đình Vũ sao?”.


Ngụy Nguyên Lãng thoáng sững sờ, dường như không lường trước được cô lại có thái độ bình tĩnh thế khi nhắc đến bạn trai cũ, anh đờ ra một lát mới gật đầu.


“Em đã nói mà, hôm nay anh nói toàn những câu không giống anh gì cả”, câu nói châm chọc của cô như kim nhọn, làm anh ngượng ngùng chớp mắt liên hồi.


Anh hết nhìn Thẩm Tĩnh, lại nhìn sang Mạnh Đình Vũ đang mặt mày ảm đạm bên cạnh, lấy tay quệt mũi, vai diễn của anh đã hết đất dụng rồi.


“Hai người cuối cùng cũng gặp mặt, kỳ đà cản mũi là anh đây cũng đến lúc rút lui rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện, anh đi trước đây.”


Nói đoạn, không chờ hai người kia có phản ứng, anh mau chóng nhảy lên chiếc xe yêu quý, thong thả lướt đi.


Chờ đến khi chiếc xe đã lao đi mất tăm mất tích, Thẩm Tĩnh mới bình thản cất tiếng: “Anh về Đài Loan từ khi nào vậy?”.


“Anh á?”, Mạnh Đình Vũ ngẩn người, “Hai ngày trước”.


“Về có việc gì thế?”


“Công ty giao cho anh trách nhiệm thu mua cổ phần của một công ty.”


“Vậy à?”, Thẩm Tĩnh nhàn nhạt tiếp lời, “Chắc chắn hiện nay anh rất thành đạt”.


Giọng cô khẽ khàng khiến anh không nghe ra có ẩn ý gì bên trong.


“Cảm ơn anh khi nãy đã cứu em”, cô ngước đôi mắt long lanh như sao trời nhìn anh, “Hình như lần nào em suýt bị xe đụng, anh đều kịp thời chạy đến cứu em”.


Mạnh Đình Vũ thẫn thờ, nhớ lại mỗi lần cô ngơ ngác vụng về sang đường đều khiến anh sợ hãi lạnh sống lưng.


“Anh không cần phải lo lắng”, dường như đọc được suy nghĩ của anh, cô khẽ mỉm cười, “Bây giờ mỗi lần sang đường em đều rất cẩn thận, khi nãy là vì học trò nghịch ngợm, nên mới xảy ra chút chuyện không đáng có kia”.


Chỉ là chút chuyện không đáng có.


Anh bàng hoàng trước thái độ hời hợt của cô khi nhắc lại khung cảnh nguy hiểm khi nãy, một ngọn lửa tức giận bừng lên trong lòng anh.


Sao cô lại có thể bình thản như thế? Tại sao lại không òa khóc sợ hãi như đứa trẻ đó? Vừa mới né được lưỡi hái tử thần, đáng nhẽ cô phải có chút hoảng sợ mới phải chứ?

Trang: « 12345629 »
Search Engine: manh me khi yeumanh me khi yeu
Bình Luận Bài Viết

Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá





↑↑ Cùng chuyên mục
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 4/1/2015(3785 ngày trước)
*Truyện kiếm hiệp- TIÊU HỒN(3786 ngày trước)
*Tổng Hợp Me Hài Ola Cập Nhật Ngày 2/1/2015(3787 ngày trước)
*Cô gái "bán thân" cứu mẹ(3787 ngày trước)
*Giao Dịch Tình Nhân(3787 ngày trước)
*Yêu Anh Thật Đau Lòng(3787 ngày trước)
*Xem thêm...
Bài Viết Ngẫu Nhiên
*Lời Nguyền Của Qủy
*Bạn tôi yêu một con đĩ
*Chuyện Tình Của Sơ Tâm
*Oan Hồn Xóm Nhỏ
*Me hài ola cập nhật ngày 23/12/2014
*Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

Text Link: Wap tải game miễn phí