
Đăng lúc: 02.01.15 / 05:51
1012 - Chia sẻ :






Ti Ti ghé vào trước ngực Joel trầm mặc một lúc lâu, sau mở miệng: “Khi nào anh quay trở lại?”
“Sau khi anh nói xong mọichuyện với mẹ, chắc cũng nhanhthôi, cùng lắm là bốn, nămngày.”
Bốn, năm ngày? Ừm, phải khẩn trương đẩy mạnh tốc độ, dù cô thương anh ta nhiều bao nhiêu,vì chị, vì tương lai của cháu, loại đàn ông chuyên lường gạt phụ nữ như anh ta phải chịu ítgiáo huấn mới được.
Có lẽ, trong sâu thẩm nội tâmcô vẫn âm thầm chờ mong?
“Joel… Trước khi anh trở về, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến được không?” Ti Ti mong muốn ngước mắt nhìn Joel: “Mỗi khi xem tivi, em rất ngưỡng mộ cáikhông khí lãng mạn đó, em muốn trãi nghiệm nó một lần.”
“Được thôi.” Joel vuốt nhẹ chópmũi của cô: “Nếu em thích,đêm nay anh sẽ chuẩn bị cho em!”
Cô nở nụ cười vui mừng.
Bữa tối dưới ánh nến đã lãngmạn lắm rồi, chắc chắn sẽ có rượu vang, đến lúc đó chỉ cầncô tỏ ý một chút, Joel nhất định sẽ không buông tha cô, sẽkhông bỏ qua miếng thịt béođang dâng tới miệng.
Năm ngày sau, Ti Ti trở về ngôinhà ở vùng ngoại thành.
“Vài ngày không có liên lạc, mẹthực lo lắng đấy, sao con về đây đột ngột vậy?”
Thẩm Như Ưu lập tức hỏi, Ti Ti vẻ mặt mất mát cô liếc mắt mộtcái, chậm chạp đi đến phòngkhách ngồi xuống.
“Anh ta về nhà, con không về đây ở lại chỗ đó làm gì?”
“Về nhà?” Thẩm Như Ưu kêu sợ hãi: “Vậy con…”
“Nên làm đều làm!” Ti Ti gaygắt lên tiếng: “Mẹ hài lòngchưa?”
Thẩm Như Ưu rất nhanh thaybằng bộ mặt vui mừng: “Thậtsự? Thật tốt quá, mẹ phải nhanh chóng báo cho Lệ Lệ mớiđược!” Bà vạn phần mừng rỡ xoay người đi gọi điện thoại.
Thực tồi, thậm chí một tiếng anủi cũng không nói. Ti Ti âmthầm oán trách, bốn ngày liền,cô nhớ Joel đến chết mòn, về nhà ngay cả hư tình giả ý ánhmắt quan tâm cũng không có?Rõ ràng đối xử có khác biệt? Sẽkhông sợ đến lúc đó cô trở mặt, thề thốt phủ nhận sao?
Thê thảm hơn, cho dù cô có muốn làm khó dễ một chút thìcũng không có dũng khí.
Hai ngày sau Đỗ Lệ Lệ quay về, với vẻ mặt đầy giận dữ bướcvào cửa, cô vừa thấy Ti Ti liềnchửi ầm lên.
“Em rốt cuộc đang giở trò quỷgì? Nói thì hay lắm, chẳng phảiem tự nguyện sao? Hối hận thìnói một tiếng nha, chị nghĩ biện pháp khác, tại sao phải kéo châncủa chị?”
Đầu đầy sương mù Ti Ti khó hiểu nhìn cô, đồng thời vừa nhìn thấy Đỗ Nhâm Phi cùng trở về với Lệ Lệ.
“Em… Em không rõ những gì chị nói, mọi người muốn em làm, em đã làm, từ ngày đầu tiên bắt đầu em đều báo cáotình hình với mẹ không phảisao? Này… Em thật sự khôngbiết chị tức giận cái gì, người hysinh ở đây là em!”
Đỗ Lệ Lệ hoài nghi trừng mắtnhìn cô một lúc lâu, sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúctụi chị trở về thuận tiện ghé qua New York, muốn tìm hiểu một chút hướng phát triển trongtương lai của Joseph. Dù sao năm nay bọn chị đều tốt nghiệp!Nếu anh ta trở về chắc chắn sẽ không trở về, chính là…”
Cô phút chốc nheo hai mắt lại: “Chị đến đó mới biết được Joseph đã đi đến tiểu bangConnecticut(5), hai ngày trước đã bị người nhà gọi về để kết hôn, trên thực tế, anh ta hết tuầntrăng mật mới trở về!”
Ti Ti nghe xong người cứng lại tựa như bị sét đánh, mọi ngườixem xét sắc mặt của cô liềnhiểu được mọi việc thật sự đi sai hướng.
“Ông trời, chẳng lẽ Ti Ti, con bé… Tìm lộn người?” Thẩm Như Ưu ấp úng nói.
Hai hàng lông mày Đỗ Lệ Lệnhíu sát lại: “Ti Ti, em mô tả bộdáng của anh ta lại cho chị?”
Ti Ti có chút sợ hãi dò xét liếccô: “Mái tóc đen, đôi mắt màu lam, đẹp trai hút hồn, cao khoảng chừng một mét chínmươi, thân hình gầy cao nhưngrất cường tráng…”
“Đợi chút!” Đỗ Lệ Lệ đột nhiên hô ngừng. “Em nói anh ta cao chừng một mét chín?”
“Dạ” Ti Ti nuốt nước miếngmột cái. “Không đúng chổ nào sao?”
“Đương nhiên không đúng, Joseph cao lắm là một mét tám!”
Ti Ti nghe vậy ngã ngữa trên ghế sopha.
“Ông trời!”
Đỗ Lệ Lệ theo sát ngồi xuống,truy hỏi đến cùng: “Anh ta cũng tên Joseph?”
“Không, anh ấy gọi là Joe…” Ti Ti do dự một chút: “Ít nhất, emnghe mọi người gọi là Joe, nhưng… Nó nghe có vẻ là Joel…”
“Trời ạ!” Thẩm Như Ưu than vãn: “Mọi chuyện sao có thểbiến thành như vậy?”
Đỗ Lệ Lệ không để ý tới bà, vẫn hỏi: “Anh ta có nói cho em biếtanh ta họ gì không?”
Ti Ti khuôn mặt bất lực: “Anhấy có nói, nhưng em không cóchú ý nghe, em nghĩ rằng em đã biết điều đó!”
Đỗ Lệ Lệ mệt mỏi xoa xoa conmắt, nhưng vẫn cố gắng hỏi lần cuối cùng: “Nhà anh ta ở đâu?”
Ti Ti càng suy sụp cúi mặt: “Không phải… New York sao?”
Mọi người đều không nói gì, lặng im một hồi, Thẩm Như Ưu mới lầm bầm tả oán nói: “Lúctrước nếu như con cầm ảnh chụp cho con bé nhìn qua, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ýmuốn!”
“Mẹ nghĩ con không biết sao?”Đỗ Lệ Lệ căm giận nói. “Chínhlà Joseph luôn nói anh ta khôngăn ảnh, cho nên không thích chụp hình, làm thế nào con có thể?”
Thẩm Như Ưu đang muốn lảinhải tiếp, Đỗ Nhâm Phi độtnhiên mở miệng.
“Ti Ti, anh nghĩ em có hình của anh ta?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Thẩm Như ưu lập tức nhảy dựng lên.
“Đúng, có hình của anh ta là được, nhanh, nhanh, lấy ra đây,chúng ta cũng không thể choanh ta chiếm tiện nghi miễn phí!”
“Nhưng…” Ti Ti ngập ngừng nói: “Anh ấy bảo sau khi huỷhôn ước sẽ quay lại tìm con.”
“Em ngốc vừa thôi!” Đỗ Lệ Lệ lên tiếng mắng: “Nói thì dễnghe, em còn không hiểu?”
Ti Ti phản bác lại: “Anh ấy không phải loại người này!”
Thẩm Như Ưu nhắm mắt kiềmchế.
“Nghe mẹ Ti Ti, trước hết con đi lấy ảnh chụp, sau đó chúng ta sẽ xem anh ta thật sự có như con nói, không giống loại người kia, có thể chứ?”
Vội vàng quay về căn hộ cho thuê, Ti Ti từ xa nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp cao quý, cô ta đứng ở cửa ra vào căn hộ, đanggõ cửa nhà cô, cô chần chờ đichậm lại.
“Xin hỏi cô tìm ai?”
Vị tiểu thư kia nghe tiếng liền xoay người lại, dò xét cô từ trênxuống dưới hơn nửa ngày.
“Cô là Cathy?”
Ti Ti ngẩn người: “Vâng, xin hỏi cô là?”
Vị tiểu thư kia bướng bỉnh kiêungạo cười: “Tôi là Helen, hôn thê của Joel. Chắc cô đã nghequa?”
Trái tim co thắt, Ti Ti cắn nhẹ môi: “Tôi biết.”
“Thế thì tốt, Joel để cho tôi tớinói với cô, chúng tôi đangchuẩn bị hôn lễ, khoảng tuầnsau đám cưới sẽ được tiến hành, anh ấy hy vọng cô không quấy rầy anh ấy, còn vấn đề đền bù tổn thất…” Helen phóng tia mắtkhinh miệt nhìn cô.
“Cô muốn bao nhiêu cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
Ti Ti vô lực rũ mắt xuống: “Tạisao anh ấy không quay về nóicho tôi biết?”
“Sợ cô quấn quít, không buông tha anh ấy!” Helen hừ nhẹ: “Thực tế, không phải tất cả giống nhau, từ trước đến nay tôi đều thay anh ấy giải quyếtnhững rắc rối này, cô khôngphải là người đầu tiên, bản thân cô cũng rất hiểu rõ phụ nữ rất khó cự tuyệt anh ấy, đúng không?”
Ti Ti im lặng không đáp trả.
“Tôi nghĩ cô cũng yêu anh ấy,có phụ nữ nào mà không yêu?”Helen có vẻ rất thông cảm vỗ nhẹ vào cô .
“Nhưng nếu cô thật sự yêu anh ấy, thì không nên đi tìm cái chết để làm khó anh ấy, mà nên đểcho anh ấy theo đuổi hạnh phúc của mình, không phải sao?”
Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá