Căn hộ của anh ta không lớn lắm, nhưng mà có một căn phòng khách nho nhỏ, bày biện vô cùng đơn giản mà tinh tế, chắc là có người chuyên quét dọn vệ sinh, mỗi lần mở cửa phòng ra, đều có cảm giác sạch sẽ sáng sủa, không nhiễm một hạt bụi. Trong phòng là một bộ sô pha bằng da thật màu vàng nhạt, bên cạnh là hai giá sách lớn, chứa đầy đủ các loại sách, nội dung phong phú, từ kinh thư tôn giáo đến nhị thập tứ sử[1">; từ thu thập bảo tồn đồ cổ đến sửa chữa máy vi tính, cho đến nghiên cứu bí mật khoa học kỹ thuật, thi đấu thể dục thể thao…… còn vô số những thứ khác nữa. Trong đó có một ô sách chuyên dùng để bày biện những bộ sách cũ kỹ quý giá hiếm thấy đã bị thất lạc từ lâu. Mở mỗi cuốn sách ra, đập vào mắt là những trang sách đã ố vàng, những kiểu chữ nhỏ được viết bằng bút lông xinh đẹp, tuy là khó có thể đọc đươc chữ viết trên đó. Nhưng mà qua thời gian mấy trăm năm, những chi tiết nhỏ nhặt mà xa lạ với cuộc sống, hiểu và cảm nhận được những điều đó, ngón tay tôi liền bị kích thích nhẹ nhàng lật giở, những cảm xúc vô cùng rõ ràng cứ như vậy gào thét thẳng vào mặt, làm cho trong lòng bất cứ người nào đó cũng vui vẻ, bùi ngùi thổn thức.
[1"> Nghĩa là hai mươi bốn cuốn sử của Trung Quốc.
Căn hộ này thực sự là rất hợp với tính khí của tôi, khiến cho tôi thích đến mức ngẩn người, thế cho nên thường khiến cho tôi không nhận ra được sự trôi qua của thời gian. Sau khi hết giờ học tôi liền đến căn hộ này đề chờ anh ta, thường say sưa đọc những cuốn sách này đến mức quên cả thời gian, mãi cho đến khi anh ta đột nhiên xuất hiện, nghiêng đầu, mới nhận ra bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Tôi nhíu mày nhăn trán, mở to đôi mắt, giơ giơ cuốn sách trong tay lên, nhìn về phía anh ta mỉm cười, nói: “Anh đã về!”
Anh ta đi tới ôm tôi, hỏi: “Thích nơi này không?”
“Ừm” Tôi nháy nháy mắt, nói: “Còn thích hơn cả anh ấy chứ” Nhưng mà thực ra, chỉ cần được dựa trong ngực của anh ta, tôi liền biết, trên đời này không có bất kỳ thứ gì, có thể so sánh với anh ta, càng ngày anh ta càng khiến cho tôi mê muội, càng làm cho tôi thích.
Tôi nấu mì cho anh ta, nấu đầy hai bát lớn, rồi cùng ăn với anh ta.
Anh ta luôn nhíu mày, nói: “Đã nói là em ăn trước đi rồi mà, không cần chờ anh”
“Ai chờ anh chứ…” Tôi cười cười đá anh ta: “Anh đừng có tự kỷ như vậy được không?”
Tôi pha nước tắm cho anh ta, cưỡng ép anh ta đi tắm rửa. Anh ta đi vào phòng vệ sinh, túm lấy vạt áo tôi nắm thật chặt, nhìn tôi cảnh giác, nói: “Không được nhìn lén đó…”
Ôi trời ơi!
Hai mắt tôi mở to, trừng trừng nhìn trần nhà, đi ra khỏi phòng vệ sinh, dùng sức thật mạnh để đóng cửa rầm một cái.
Mỗi lần tắm rửa sạch sẽ xong. Lúc anh ta mặt áo choàng dài đi ra, luôn luôn dùng ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn tôi, tội nghiệp nói: “Anh không muốn lại phải ăn mặc chỉnh tề”
Tôi lạnh lùng liếc anh ta, nói: “Bớt nói nhảm đi” Xuyên qua ánh sáng phản chiếu của thủy tinh đặt trên giá sách, có thể nhìn thấy anh ta ở sau lưng nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, và đầy sự … mong đợi! Anh ta chờ mong tôi ở lại!
Tôi không thể!
Vì thế, anh ta đi thay quần áo chỉnh tề, khoác chiếc túi của tôi lên vai, nói vài câu chuyện cười, cãi nhau ầm ĩ một hồi, anh ta lái xe đưa tôi trở về trường học.
Sau mấy lần kiên trì như vậy, dần dần tôi phát hiện, cứ làm như vậy cũng không phải là việc sáng suốt. Bởi vì, đêm khuya trở về ký túc xá, để vào được cửa thực sự là một vấn đề không hề đơn giản; tệ hơn nữa là, sau mỗi lần chia tay, ánh mắt không đành lòng, và vẻ mặt lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi của anh ta đều níu tôi ở lại. Vốn dĩ anh ta làm việc đã quá vất vả mệ mỏi rồi, lại một mình lái xe trong đêm khuya như vậy… Tôi thừa nhận, ở trong lòng tôi rất lo lắng, vì thế, sau một lần pha nước tắm cho anh ta xong, thản nhiên nói một câu: “Hôm nay anh không cần phải thay quần áo chỉnh tề đâu”
Anh ta kinh ngạc ngẩn đầu nhìn tôi.
Tôi mặt đỏ tai hồng, hung dữ gào lớn: “Nhìn cái gì chứ”.
…
Vốn dĩ ban đầu theo như thương lượng là một người ngủ ở trên giường, một người ngủ dưới đất, nhưng anh ta lại trước sau như một kiên trì “phân giường”, thân mật thắm thiết ép buộc tôi lên giường. Sau đó, tôi hiểu sâu sắc một đạo lý: Đàn ông là không thể nuông chiều! Nếu bạn đồng ý cho một người đàn ông hôn mình, thì dứt khoát bạn đừng hi vọng rằng hứng thú của anh ta sẽ có giới hạn. Nếu bạn đồng ý cho một người đàn ông lên giường, thì dứt khoát bạn đừng hi vọng vào… Anh ta vén áo tôi lên, một lần lại một lần, không biết thỏa mãn từng từng bước áp sát đến, công thành đoạt đất… Trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, chân tay luống cuống, ngoài mạnh trong yếu, binh bại như núi…
Bước vào tháng năm, công việc của anh ta đột nhiên tăng lên rất nhiều, công việc bận rộn không người nào có thể tưởng tượng được, đi đi lại lại tất cả các nơi trên thế giới, thế cho nên trong suốt một tháng, chúng tôi không phải là gặp mặt ở sân bay, thì cũng là ở trên xe cùng đi, thực sự là hoàn toàn không có thời gian quay lại căn hộ của anh ta để nghỉ ngơi.
Mãi cho đến đầu tháng sáu, rốt cuộc anh ta mới rút bớt chút thời gian, ở cùng tôi cả một ngày, sau đó, anh ta lại đi nước Mỹ.
Mỗi lần gặp mặt đều là dáng vẻ vội vội vàng vàng, khiến cho tôi không thể không cảm thán, quả nhiên là đồng nghiệp bất đồng mạng! Cùng là thân phận trợ lý, nhưng tính ra thì cuộc sống của Kim Quang so với anh ta thì tiêu sái hơn rất nhiều.
Trong mấy ngày gần đây, thời gian tôi gặp mặt Kim Quang, vượt xa thời gian tôi gặp mặt anh ta, thậm chí, mỗi khi anh ta đi qua các nước trên thế giới đều mua cho tôi các loại đồ chơi kì dị hiếm có, cũng phần lớn là do Kim Quang mang đến.
Vậy nên tôi khó tránh khỏi việc hỏi Kim Quang: “Anh ấy có khỏe không? Ăn cơm có tốt không? Ngủ có được không?”
Kim Quang luôn theo thói quen đối với vấn đề liên quan đến anh đều tránh không trả lời, chỉ cười cười nói: “Không phải hai người ngày nào cũng gọi điện thoại sao? Sao vẫn phải đi hỏi tôi?”
Đúng vậy, ngày nào chúng tôi cũng gọi điện thoại!
Bất kể anh ở đâu, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tôi! Có đôi khi vì công việc quá bận rộn, liền vội vàng nói hai câu; thỉnh thoảng có lúc rảnh rỗi, sẽ kể chi tiết cho tôi biết một ngày của anh ta trải qua như thế nào.
Tôi nghe thấy giọng nói của anh lại cảm thấy an tâm, tuy rằng thường xuyên không gặp mặt, nhưng tình cảm lại không bị hạn chế, vô cùng trầm luân.
ÿ©STENTÿ
Mãi cho đến bây giờ, tôi mới hiểu được, lần đó, lúc anh từ châu Âu vội vàng tới gặp tôi, là điều không dễ dàng gì; tôi cũng mới hiểu được, vì sao anh ta vừa thấy mặt liền nóng lòng tuyên bố là bạn trai của tôi – anh ta không đủ thời gian, anh ta thiếu thời gian nghiêm trọng! Căn bản anh ta không thể giống như những người khác gắn bó trong thời gian dài đến khi tình cảm từ từ xuất hiện, tìm kiếm cơ hội, thổ lộ tình cảm.
Thời gian gặp nhau quá khó khăn, cho nên, sau khi gặp mặt, căn bản tôi đều không nỡ tìm nơi vui chơi cho hết thời gian, thầm nghĩ lẳng lặng cùng anh ta sống chung một chỗ, lẳng lặng thân thiết.
Mà ngay trong lần gặp nhau vào đầu tháng sáu đó, khi anh tham lam hôn môi của tôi, ngực, rốn… liên tiếp đánh chiếm, một đường đi xuống, lại trước sau như một vào thời điểm mấu chốt lại nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị rút lui, tôi ôm lấy anh, nói: “Yêu em đi!” Có trời mới biết là để đề phòng giờ phút này thì tôi đã phải làm bao nghiêm công tác chuẩn bị? Có trời mới biết trong giờ phút này, ở sâu trong lòng tôi, sợ hãi đến mức nào!